“Cố Trinh nói cho cô biết anh ấy có tiền sử bệnh gia đình, khi kết hôn cũng không phát bệnh, sao qua miệng cô thì thành ra sinh con cho người bệnh tâm thần? Nếu cô muốn bỏ thai thì chả lẽ Cố Trinh giết chết cô?” Phú Văn Ngọc không hiểu nổi giọng điệu như người bị hại của bà Brown.
Bà Brown cười, nâng ly rượu rỗng với Phú Văn Ngọc: “Cô là người thấy giấy chẩn đoán bệnh của anh ấy thì chạy trốn, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?”
Tiếc là champagne quá nhẹ, không thích hợp để giải sầu. Bà nhìn ly rượu chăm chăm, cười càng khoa trương: “Chỉ có tôi thật sự đối tốt với anh ấy, mà đến chết anh ấy cũng không biết.”
“Cô kết hôn với Cố Trinh, có con với anh ấy, chẳng phải vì hạnh phúc anh ấy cho cô mà người khác không thể mang lại sao? Hạnh phúc quan trọng hơn tiền bạc, quyền lực. Kết hôn với anh ấy hay không chỉ là sự lựa chọn, tại sao cô sinh con cho anh ấy thì làm như là ban ơn cho anh ấy, làm như anh ấy nợ cô. Nếu mang tâm lý này mà sống với anh ấy thì cả cô và anh ấy đều không hạnh phúc. Cho dù không bệnh thì bị cô nói mãi cũng phát điên!”
“Nói vớ vẩn! Nếu không phải do mấy người phụ nữ không biết chia sẻ nghịch cảnh như cô thì làm sao anh ấy đi đến bước đường đó!” Bà sợ kích thích ông, trước giờ luôn tránh nói về bệnh tật gia đình ông, nếu không phải Tập Lâm thay thế ông đi du học, bà sẽ không tới mức nói không lựa lời, nhưng mà người phụ nữ kia cuối cùng vẫn không lấy ông ấy. Bà hận Cố Trinh nhiều năm nhưng không ngăn được bà nghĩ những người phụ nữ đó không xứng với ông, Tập Lâm không xứng với ông.
Bà Brown không cho Phú Văn Ngọc cơ hội nói, lại tự rót ly rượu, nhả từng câu từng chữ: “Cô sẽ sẵn lòng sinh con cho Cố Trinh sao?”
“Đúng thật là tôi không muốn, vì tôi xem trẻ con là con người, mà cô thì coi chúng như công cụ. Lúc cô yêu Cố Trinh, cô lấy con làm công cụ lấy lòng anh ấy, còn hiện giờ, cô có xem con trai mình là một người đang sống không?”
Giọng bà Brown ngày càng sắc nhọn: “Ở tuổi trung niên mà còn không đủ tiền mua nhà, sống thất bại như cô vậy có tư cách gì nói tôi? Cô tự xưng người mẹ vĩ đại, nhưng nuôi đứa con phải lấy tiền con trai tôi mua túi xách. Cô thật buồn cười.”
Phú Văn Ngọc nhìn người phụ nữ trước mặt, chiếc mặt nạ cuối cùng trên mặt bà Brown bị xé toạc. Khi còn nhỏ, bà luôn tò mò không biết người phụ nữ trên sân khấu sau khi tẩy trang thì thế nào, nhưng hôm nay thấy thì không hề hứng thú.
Phú Văn Ngọc giận quá hóa cười: “Đừng nói con gái tôi không hề lấy tiền con trai cô mua túi xách, mà cho dù có thì liên quan gì đến cô? Ngoài việc cô đưa cậu ấy đến Mỹ thì cô đã làm được gì nữa? Tôi mạnh hơn cô là tất nhiên rồi, ít nhất tôi sẽ nói với con gái mình, tôi sinh nó nuôi dạy nó, là vì nó mang lại hạnh phúc cho tôi. Loại chuyện hy sinh này lấy ra lừa con lừa mọi người chưa nói tới, đừng có lấy ra để tự lừa gạt bản thân mình. Rốt cuộc thì cô đã hy sinh cái gì?”
Những năm tháng ở bên Cố Trinh đúng là những năm tháng hạnh phúc nhất trong đời bà, cho dù vì sinh con mà biến thành người giới thiệu chương trình, bà cũng không nghĩ mình hy sinh bất cứ điều gì, bà là tự nguyện. So với Cố Trinh, tình cảm mà những người đàn ông khác dành cho bà hoặc nhẹ nhàng đơn giản hoặc như miếng đàm dính trên giày, không thể vứt bỏ cảm giác ghê tởm. Người trưởng đoàn kia giống như miếng đàm, khiến bà ghê tởm cả nửa đời người.
Không phải bà không hối hận, nhưng sau đó nghĩ, đã đi một bước thì bước thêm hai ba bước cũng không về được. Lấy Brown là bước thứ hai của bà. Kết hôn với Brown một phần vì giận dỗi, một phần vì hư vinh; lúc đó trong nước rất ngưỡng mộ những bác sĩ da trắng ở New York, bà muốn cho Cố Trinh và những kẻ thượng đội hạ đạp ở đoàn kịch kia nhìn thấy, bà sống rất tốt. Chẳng bao lâu, bà hối hận, bà chịu đựng những ngày đêm mà Brown bò lên người mình như con sên, bà ghê tởm Brown, càng ghê tởm chính bản thân mình. Bà muốn ly hôn, lại không cam tâm, đành tự nhắc đi nhắc lại với bản thân, bà đây là hy sinh vì tương lai Cố Trinh, đợi đến khi nhận được thẻ xanh thì mang Cố Trinh qua, cả nhà sẽ ngày càng tốt hơn.
Cố Trinh không đến Mỹ, mà là Cố Viên đến, vì vậy, bà đem tất cả những thứ đau khổ mình phải chịu đổ lên người Cố Viên.
Bà Brown rót nửa ly rượu còn lại, bà không thể không thừa nhận, bà đúng là không hy sinh bất cứ điều gì vì con trai.
Ly rượu rơi xuống thảm, rượu đỏ tràn ra thảm trắng, Phú Văn Ngọc vội vàng nhặt ly rượu lên, bà Brown bưng tay che kín mặt, vai run lên, Phú Văn Ngọc không chịu nổi nhìn người khác khóc, đành lấy tay vỗ vai bà.
“Không ai yêu anh ấy hơn tôi, nhưng anh ấy không vì được tôi yêu mà sống tốt hơn.” Bà Brown bụm mặt, nước mắt chảy len qua kẽ tay. Thật lâu sau, bà ngẩng đầu, cười nhạt, “Anh ấy thật thảm. Cô nói xem, nếu tôi không đưa con trai đi Mỹ, có phải anh ấy sẽ không chết sớm như vậy không?”
Sự thông cảm của Phú Văn Ngọc đối với bà ta lại nhạt đi, “Cô đưa Cố Viên đến New York, lại không sống cùng cậu ấy, không phải là bất đắc dĩ sao.”
Bà Brown hiếm khi nhìn kỹ vào nội tâm mình, phá lệ thành thật: “Tôi không thể nhìn thấy nó. Cứ nhìn thấy nó là tôi nhớ tới Cố Trinh. Nếu nó ở cùng tôi thì tôi và Brown không thể nào sống tiếp được.” Khoảng thời gian đó, bà luôn chống lại Brown mỗi lần muốn gần gũi, cứ cảm thấy như Cố Trinh đang nhìn mình. Vì vậy mà Brown càng lúc càng không ưa Cố Viên, hai người khó chịu phát sinh mâu thuẫn là chuyện không thể tránh khỏi, mà bà không có ý hòa giải.
“Vậy nếu cô không muốn gặp cậu ấy, sao còn đưa đến New York?”
“Trước khi gặp Cố Viên, tôi thực sự nhớ nó. Nhưng không hiểu sao nhìn thấy nó, ý nghĩ đó lại nhạt đi.”
“Cô đưa Cố Viên đến Mỹ không phải vì nó là con trai cô, mà là để trừng phạt Cố Trinh.”
Bà Brown không trực tiếp trả lời mà đổi chủ đề: “Cố Viên khác cha nó. Cha nó phát bệnh vì sự nghiệp không thuận lợi.” Lúc này, cuối cùng bà mới nhớ tới con trai, cho dù đến tận bay giờ, bà vẫn không hài lòng với Phú Tiểu Cảnh, nhưng không muốn con trai bị bỏ rơi vì bệnh tật.
“Mẹ cô có ngăn cản khi cô kết hôn không?”
“Bà ấy không biết.”
+
Phú Tiểu Cảnh không mua đồ ăn mà đến gặp Vu Bác lấy phần báo cáo giả, vì để cảm ơn, cô tặng Vu Bác cặp kính râm đắt tiền.
Vu Bác khuyên cô: “Tốt nhất em vẫn nên nói thật.”
“Em cũng muốn thành thật. hôm nào anh đi, em với Cố Viên mời anh ăn tối.”
“Thôi đi, anh không có hứng thú làm bóng đèn.”
Sau khi lấy được báo cáo, Phú Tiểu Cảnh ngồi vào ghế lái, day day thái dương, cố gắng nghĩ lý do nói với Phú Văn Ngọc. Cô nghĩ tới nghĩ lui, không nên nói cho Cố Viên nghe cuộc gặp mặt của hai bà mẹ này.
Không ngừng suy nghĩ rối rắm, cuối cùng cô cũng vào đến cửa hàng.
“Mẹ, món bánh mẹ muốn hôm nay không có. Ngày mai con mua cho mẹ.”
Bà Brown mua một đôi giày, kiên quyết muốn tặng Phú Tiểu Cảnh làm quà, Phú Tiểu Cảnh không hiểu sao bà ta lại thay đổi, cuối cùng nhận lấy.
Chia tay bà Brown, Phú Tiểu Cảnh cẩn thận hỏi mẹ: “Mẹ với bà ta nói gì vậy?”
“Mẹ nói mình hạnh phúc khi có đứa con như con.” Bà tận hưởng niềm vui nuôi dạy con, cũng hy vọng con gái mình có thể có đứa con khỏe mạnh, Cố Viên không phải là ứng viên sáng giá.
“Cố Viên vừa gọi điện nói mời chúng ta ăn tối. Con nói anh ấy không đầu bếp nào ở New York bằng ngoại.” Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn mẹ, “Tối nay anh ấy đến nhà.”
“Vẫn nên ra ngoài ăn thì hơn, nhà chúng ta nhỏ, vào cửa là tới giường rồi.”
Phú Tiểu Cảnh ngập ngừng: “Anh ấy không phải người ngoài.”
“Không phải người ngoài chứ là ai?”
Phú Tiểu Cảnh mặt dày mày dạn nói: “Con là người bảo thủ, yêu là với mục đích kết hôn.”
“Con bao nhiêu tuổi mà lạc hậu vậy, còn trẻ thì cứ yêu nhiều lên, không cần ổn định ngay, 30 tuổi tính tới kết hôn không muộn.”
“Mẹ, lúc trước mẹ không nói vậy. Hơn nữa anh ấy rất dễ bị cướp mất, con không giữ được, anh ấy bị người ta lấy mất thì sao?”
“Vậy chứng minh con và cậu ấy duyên không đủ. Mẹ không phải phản đối con yêu, nhưng chỉ mới quen vài tháng đã nói tới cả đời là quá sớm. Cố Viên không thể so với con, bây giờ con ầm ĩ đòi thề non hẹn biển với cậu ấy, thật sự có thể ở bên cậu ấy cả đời sao? Đến lúc con hối hận muốn chia tay sẽ nghĩ thà rằng đừng ở bên cậu ấy. Mẹ Cố Viên là điển hình.”
“Sao con lại giống mẹ anh ấy được chứ?” Phú Tiểu Cảnh nói xong thì chợt nhận ra nói thế như xác định Cố Viên có bệnh, Phú Tiểu Cảnh vội vàng bào chữa, “Anh ấy không có bệnh, báo cáo xét nghiệm gen không phải chưa có sao?”
“Ở bên một người là chia sẻ hoạn nạn. Con phải dự trù tình huống xấu nhất, có thể cả đời cậu ấy không phát bệnh, cũng có thể ngay ngày mai phát bệnh, con cậu ấy cũng có thể kế thừa rủi ro, vì chặt đứt rủi ro, con phải tính chuyện cả đời không có con.”
“Đâu có nghiêm trọng như mẹ nói vậy?” Phú Tiểu Cảnh ra vẻ thoải mái.
“Nếu việc này con chưa chuẩn bị tốt, mẹ không tin vào cái ‘cả đời’ mà con nói. Hiện giờ con nói rất nhẹ nhàng đơn giản, cậu ấy đẹp trai, có tiền, lại biết săn sóc, có cô gái nào không thích?”
“Mẹ là mẹ anh ấy hay mẹ con? Sao mẹ biết anh ấy mới mấy ngày mà đã bênh rồi. Còn vậy nữa thì con sẽ ghen tị đó.” Phú Tiểu Cảnh tỏ vẻ ấm ức, “Cố Viên mà biết mẹ khen anh ấy như vậy sẽ mừng lắm. Nếu, con nói là nếu, nếu tương lai anh ấy có vấn đề, con cũng sẽ ở bên anh ấy.”
“Lời hay ý đẹp ai cũng có thể nói được, hiện tại con nói những lời này có phải hơi sớm không?”
“Vậy mẹ thấy khi nào con nói thì thích hợp?”
“Con phải đợi đến khi con không phải trả phí thuê xe vì chưa đủ tuổi. Mẹ nghĩ Mỹ quy định mức phí lái xe khi tuổi còn trẻ rất cần thiết. Tuổi trẻ có tình cảm mãnh liệt là việc tốt, nhưng bốc đồng đôi khi cũng là chuyện xấu.” Phú Văn Ngọc cảm thấy tình yêu người trẻ tuổi nhanh đến nhanh đi, ba năm sau ai biết sẽ thế nào. Nếu hai người kiên trì ba năm, bà cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Dạ được, con nghe mẹ. Tối nay có thể mời anh ấy đến ăn cơm được không?” Phú Tiểu Cảnh lập tức hiểu ý tốt của Phú Văn Ngọc, cô không cãi cọ, dù sao thì báo cáo đã làm xong, bàn bạc với Cố Viên rồi thì có thể đưa cho Phú Văn Ngọc xem.
Phú Tiểu Cảnh lái xe đi mua đồ ăn, trên danh nghĩa bà ngoại nấu nhưng thực tế là bà ở bên nhìn, cô tự tay làm trang trí bàn xong Cố Viên vẫn chưa đến. Cô lén nhắn tin cho Cố Viên, hỏi anh bao giờ đến, anh nhắn 5 phút nữa.
“Mẹ, ngoại, con xuống lầu đi dạo một lát, hai người có muốn đi không?”
Phú Văn Ngọc không chọc thủng lời nói dối của cô, “Con tự đi đi.”
Trước khi xuống lầu, Phú Tiểu Cảnh cố ý rửa mặt, không thoa son.
Nhìn thấy xe Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh chạy tới gõ cửa xe anh, “Khoan ra đã, em vào xe ngồi một lát.” Nói rồi nhảy vào ghế phụ. Cô ám chỉ Cố Viên, cô xuống nhà cố tình không thoa son.