“Cô là Diệp Đường ở đoàn kịch nói tỉnh phải không?”
Bà Brown ngạc nhiên vì Diệp Đường là nghệ danh của bà trong đoàn kịch tỉnh, vô dụng đã nhiều năm. Bà nâng ly champagne, nhấp một ngụm rồi nói khẽ: “Chuyện bao năm trước rồi.” Bà luôn tự an ủi mình, hiện tại luôn là điều tốt nhất, bà không thích thời tuổi trẻ Cố Trinh điên đảo vì mình, với những cô gái trẻ tuổi tự cao cũng không có nửa điểm cảm tình.
Bà ở New York nhiều năm, đã cắt đứt với quá khứ. Cho dù là thời điểm trẻ trung xinh đẹp nhất thì bà cũng không phải là diễn viên giỏi, bà quá quan tâm đến vẻ đẹp ngoại hình, khóc không dám khóc to, cười không dám cười lớn, lời thoại câu chữ phải rõ ràng, cho dù diễn vai thấp hèn ở nhà chứa thì vẫn giống nhnhư Trần Viên Viên bên bờ Tần Hoài*, bà chưa bao giờ nhập vai vào nhân vật, mọi thứ bà đóng đều là chính mình.
Bà và Cố Trinh gặp nhau ở sân trượt patin. Hôm đó bà bị một nhóm côn đồ bao vây. Cố Trinh đã đuổi đám người đó đi, vừa hay hôm đó ông bị bạn gái cho leo cây nên dạy bà trượt patin cả buổi. Đến lúc về, Cố Trinh không hỏi cách thức liên hệ của bà, không thèm hỏi cả tên, chỉ quay người bỏ đi. Trước giờ chỉ có đàn ông theo đuổi bà, đó là lần đầu tiên bà chủ động, lúc ấy Cố Trinh cà lơ phất phơ, mặc chiếc áo da đen, thẳng thừng: “Tôi có bạn gái rồi, cô không cần chú ý đến tôi.” Lúc biết Cố Trinh là khi bà xinh đẹp nhất trong đời, theo đuổi bà có rất nhiều người có quyền thế, bà lại chỉ chú ý đến Cố Trinh, khi đó không hẳn là yêu ông, chỉ vì ông không có hứng thú với bà, vì thế nên bà lại đâm ra thích mê ông. Bà thích cái sự điên rồ của ông, không để cả thế giới vào mắt.
Sau đó, bà giật Cố Trinh từ tay Tập Lâm. Sau khi hai người ở bên nhau, giống như bị nguyền rủa, không ai được thuận lợi suôn sẻ. Đoàn kịch mỗi ngày một xuống dốc, sau khi sinh con, bà chuyển từ hạng A xuống hạng B, không còn như xưa.
Phú Văn Ngọc bảo Phú Tiểu Cảnh đi mua cho bà ít đồ tráng miệng, nói rõ món nào ở cửa hàng nào.
“Mẹ, nếu muốn thì chúng ta cùng đi đi.”
“Yên tâm, mẹ tin con, mẹ chỉ muốn nói chuyện với thần tượng mình thôi.” Phú Văn Ngọc biết vợ cũ Cố Trinh là diễn viên kịch, cũng biết tên bà ấy nhưng chưa bao giờ kết nối người đó và Diệp Đường là một người. Nghĩ lại thật không thể tin nổi, bà và Cố Trinh chưa hiểu về nhau bao nhiêu mà lúc đó định kết hôn, may mà đã kịp thời tách ra.
Phú Văn Ngọc thật sự thích Diệp Đường trên sân khấu nhưng không bao giờ nghĩ bà ấy sẽ như bây giờ. Trên thực tế, các đường nét trên khuôn mặt bà ta gần như không thay đổi, nhưng phong cách khá khác biệt, vì vậy ban đầu Phú Văn Ngọc không nhận ra bà ta. Trước kia bà nói chuyện như làm nũng, nhất cử nhất động như đang diễn, chẳng qua năm đó bà đóng vai cô vợ bị ly hôn, nay thì đóng giả làm người mẹ quý tộc, Phú Văn Ngọc đột nhiên nhận ra nụ cười phô trương thanh thế của bà ta, sự tò mò chiến thắng sự tức giận.
Phú Tiểu Cảnh miễn cưỡng rời đi. Phú Văn Ngọc chủ động nói: “Hồi đó tôi thấy cô diễn “Khổng tước Đông Nam” nhiều năm vậy rồi, cô không thay đổi nhiều. Sau này tôi đi xem kịch mà không thấy cô, nghe nói cô xuất ngoại, không ngờ lại gặp cô ở đây. Vừa rồi suýt tí nữa tôi nhận không ra.” Tháng trước bà đến tỉnh xem kịch, gặp diễn viên cùng đoàn của Diệp Đường thời đó, Tiêu Trọng Khanh, ông ấy rất già, đóng vai ông nội diễn viên chính. Năm đó lão họ Ôn (cha ruột Phú Tiểu Cảnh) rủ bà đi xem vở kịch này, bà bị kích thích nên quyết định phản đối cuộc hôn nhân xếp đặt của gia đình cho mình, sau này tính toán lại, ngày hôm đó chính là ngày có Phú Tiểu Cảnh.
Sự tức giận tích tụ của bà Brown bỗng tan biến, chuyển thành hoài niệm quá khứ: “Đó là lần cuối cùng tôi đóng vai Lưu Lan Chi. Sau đó tôi chuyển thành người giới thiệu chương trình. Không biết người thay tôi thế nào.”
“Nhìn già hơn nhiều so với cô.”
Bà Brown bất giác mỉm cười, nhiều năm như vậy, bà vẫn để tâm chuyện mình bị thay thế.
Khi Cố Viên học tiểu học, vì để kéo được tài trợ, bà được hứa cho quay về hạng A. Khi muốn kéo tài trợ thì việc mời rượu ăn cơm là việc thường ngày, bị sờ mó nắm tay bà cũng nhịn, có một lần quản lý nhà máy kia giở trò, kéo bà vào lòng. Bà không kiềm được hất thẳng ly rượu vào mặt hắn ta, chuyện quay về hạng A lại chấm dứt.
Cố Trinh biết chuyện, ông chặn lối vào nhà máy, đánh tên kia một trận, còn đến đoàn chửi đoàn trưởng một trận. Bà từ hạng A quay về hạng B, sau lại thành người giới thiệu chương trình. Thời điểm đó, làn sóng Olympic toán học rất nổi ở Trung Quốc, Cố Trinh là người luôn thanh cao lại bắt đầu dạy thêm toán Olympic cho học sinh trung học. Ông kiếm khá nhiều tiền, dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng mỗi ngày. Cố Trinh bảo bà làm thủ tục về hưu sớm, không cần ở lại đoàn kịch chịu đựng cơn giận. Thủ tục chưa xong thì Cố Trinh đã bị người ta tố cáo về việc dạy thêm. Vì thuyết phục Cố Trinh ở lại khoa Toán, bà gần như quỳ xuống cầu xin ông. Trước sự kiên trì của bà, Cố Trinh ở lại khoa Toán, bỏ việc dạy bổ túc toán Opympic, bà tiếp tục làm giới thiệu chương trình ở đoàn kịch.
Ngày tháng trôi qua, nửa năm sau có một suất đi du học Mỹ, nếu được khoa giới thiệu thì chắc chắn không đến lượt Cố Trinh, nhưng tài liệu khoa giao cho được chuẩn bị bằng tiếng Anh, quyền quyết định là do phía Mỹ, bà cứ nghĩ chuyện này đã là ‘ván đã đóng thuyền’, nào ngờ Cố Trinh vì bù đắp cho Tập Lâm mà chủ động chỉnh sửa tài liệu giúp Tập Lâm, nhường cơ hội cho cô ta. Vì chuyện đó, bà với Cố Trinh ầm ĩ cả hai tháng. Hai tháng, bà dùng những lời lẽ cực đoan nhất, nói rằng ông hủy hoại cuộc đời bà, những người theo đuổi bà tốt hơn ông gấp nhiều lần, ít nhất là không có di truyền bệnh tâm thần, mắng chửi xong thì khóc lóc xin lỗi, thừa nhận mình ghen tới Tập Lâm.
Tới tận bây giờ, nghĩ tới Cố Trinh và Tập Lâm, trái tim bà vẫn còn thắt lại đau đớn.
Tình mẫu tử của bà dành cho Cố Viên chỉ mới có mấy năm nay. Lúc sinh con, đúng là chịu một ít đau đớn, nhưng lúc đó bà coi đó là hy sinh vì tình yêu, không coi đó là đau khổ. Tập Lâm sẵn lòng lấy Cố Trinh, nhưng vì tránh việc rủi ro do di truyền, cô ta bắt Cố Trinh phải triệt sản trước hôn nhân. Bà dùng việc mang thai của mình để chứng minh cho Cố Trinh thấy bà yêu ông hơn Tập Lâm. Khi đó bà còn trẻ, tình yêu của bà lớn hơn trời.
Trước kia ở Trung Quốc, trong mắt bà chỉ có chồng, không có con trai. Sau này qua Mỹ, trong mắt chỉ có danh lợi, cũng không có con trai, con trai chỉ tương đương với trách nhiệm, là trọng lượng để so sánh với người khác, không hơn không kém. Chờ đến khi bà đem con trai thành trọng tâm cuộc đời thì bà không còn địa vị trong lòng con trai.
Cuộc đời bà vĩnh viễn đặt không đúng chỗ.
“Tôi không biết việc Tiểu Cảnh trang trí nhà cho Cố Viên, nhưng con tôi tôi hiểu, nó chỉ giúp bạn bè chứ không như bà nghĩ. Nó cũng không hiểu chuyện mẹ con cô, cô không cần chấp nhất với nó.”
Trước mặt Phú Văn Ngọc, tự dưng bà Brown mang gánh nặng thần tượng, bà giận dữ với một cô gái trẻ đôi mươi, còn bị chọc tức, đúng là không lên nổi mặt bàn. Vì vậy phải tự tìm bậc thang mà xuống: “Cô ấy sử dụng tiêu chuẩn của cô để đòi hỏi tôi, đúng là tôi không đủ tư cách. Trong nước luôn đề cao những người mẹ như thế, tựa như một người đã làm mẹ thì phải hoàn toàn đánh mất mình. Tôi thừa nhận, tôi thực sự không vị tha như thế.”
Phú Văn Ngọc định nói vì bà đặt bản thân lên trên hết sao bây giờ lại can thiệp đời sống tình cảm của con trai mình, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Lập trường hai người bất đồng, con bé đứng trên lập trường Cố Viên, dĩ nhiên sẽ thấy cô không đúng. Nếu con gái tôi gả cho một bệnh nhân tâm thần, sinh con cũng có thể bị bệnh nguy hiểm, có lẽ tôi cũng sẽ khuyên nó rời bỏ hai cha con ấy đi. Tôi hiểu quyết định của cô, thay vì dây dưa với con trai suốt cả nửa đời sau, chi bằng một đao đứt đoạn quá khứ.”
Bà Brown không thích người khác coi con mình là bệnh nhân tâm thần: “Cái gì bệnh tâm thần? Ai nói với cô?”
“Việc Cố Trinh tự sát không phải là bí mật.”
“Cố Trinh tự tử vì cuộc sống không như ý, liên quan gì tới bệnh tâm thần?” Bà Brown lập tức bênh vực con trai, “Hơn nữa, nếu Cố Viên có bệnh thì sao nó có được thành tựu như hôm nay?”
Phú Văn Ngọc tiếp tục hỏi: “Cố Trinh 30 tuổi mới mắc bệnh đúng không? Cô bỏ ông ấy vào thời điểm đó, đúng không?”
“Chúng tôi ly hôn vì tính cách không hợp.” Bà đúng là không phải vì căn bệnh của Cố Trinh.
Tập Lâm có đủ tư cách đi du học, bà tiếp tục ở đoàn kịch nói. Sau này đoàn kịch có dịp xuất ngoại biểu diễn giao lưu văn hóa, bà thông qua việc hiến thân cho trưởng đoàn kịch mà nhận được một suất, bà đi Mỹ về mua cho chồng con một đống quà, ai ngờ Cố Trinh biết chuyện bà hiến thân nên ném cả đi. Cố Trinh nói với bà, ông muốn đi thiến thằng trưởng đoàn, bà sợ Cố Trinh sẽ làm thật nên đã nói trưởng đoàn trốn một thời gian. Cố Trinh canh trưởng đoàn nửa tháng không bắt được người, cảm xúc càng lúc càng không ổn định, lúc thì nói tha thứ cho bà, lúc lại dùng từ ngữ nặng nề nhất mắng bà. Mọi thứ bà mua về khi kết hôn đều bị ông đập vỡ. nửa tháng trời ông chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ một ngày, ngủ không được thì ở trên giường ‘lăn lộn’ bà, vừa lăn lộn vừa mắng chửi.
Biết mẹ và cậu của Cố Trinh đều có tiền sử bệnh tâm thần, bà thuyết phục Cố Trinh đến bệnh viện khám. Cố Trinh mắng bà là phụ nữ độc ác, muốn lừa ông đến bệnh viện để hủy hoại tương lai của ông. Không ai biết, bà bị ép phải ly hôn. Cố Trinh nói nếu bà không chịu ly hôn, ông sẽ thông báo cho khắp thiên hạ biết bà ngoại tình; kết hôn với Brown cũng không tính toán lâu dài, cả đầu bà lúc đó chỉ toàn là Cố Trinh; nghĩ nhận được thẻ xanh rồi thì sẽ đưa Cố Trinh sang, đến Mỹ có thể trạng thái tinh thần của ông sẽ tốt hơn. Bà không điện thoại đường dài cho Cố Trinh, nghe chị em nói Cố Trinh lại ở bên Tập Lâm thì đau lòng, cắt đứt liên lạc.
Hiện giờ nhớ tới Cố Trinh, bà vẫn không nhịn được mắng ông những lời độc ác nhất, mắng ông chết rất tốt. Mấy ngày nay bà vẫn mơ thấy ông, trong mơ ông nói với bà, “Đừng có để ý tôi, tôi có bạn gái.” Bà chưa kịp mắng ông thì đã tỉnh, nhắm mắt lại chỉ còn trống rỗng.
“Cố Viên từng cho tôi xem báo cáo bệnh án của Cố Trinh. Chắc cậu ấy sợ những người phụ nữ khác dẫm vào vết xe đổ của cô nên mới đem bệnh án Cố Trinh đưa cho mỗi người mà ông ấy đang quen cho họ xem. Cô tuy là từ bỏ con mình, nhưng cậu ấy luôn hiểu sự bất đắc dĩ của cô.”
“Cô từng hẹn hò với Cố Trinh? Anh ấy có bao nhiêu bạn gái?” Cố Trinh đã chết hơn mười năm, bà đã ly hôn hơn 20 năm, nhưng bà nghe được lịch sử tình trường của ông ấy vẫn không khỏi thấy khó thở.
Phú Văn Ngọc kinh ngạc, bà định nói về Cố Viên, nhưng người phụ nữ này chỉ đặt trọng điểm lên người chồng đã qua đời mười mấy năm trước.
“Chuyện đó quan trọng sao?”
Quan trọng, rất quan trọng với bà. Bà Brown khôi phục lại vẻ tao nhã, cầm ly rượu lắc nhẹ rồi giả như thờ ơ’, hỏi: “Cố Trinh có nhắc đến tôi với cô không?”
“Không.”
Bà Brown rõ ràng rất thất vọng, sau đó hỏi: “Cố Trinh có nhắc tới Tập Lâm không?”
“Tập Lâm là ai?”
Biết Cố Trinh không nhắc tới Tập Lâm, tâm lý bà Brown hơi cân bằng lại.
Phú Văn Ngọc đoán Tập Lâm là tình địch của bà Brown từ nhiều năm trước, hiếm thấy người phụ nữ nào ở tuổi hơn 50 mà còn ghen tuông với tình địch thời xưa.
“Nếu cô nhớ mãi không quên Cố Trinh thì sao khi xưa lại ly hôn? Không phải vì ông ấy bệnh đó sao?”
Bà brown vẫn kiên trì: “Tính cách không hợp.”
“Sau khi kết hôn cô mới biết tiền sử bệnh gia đình Cố Trinh à?” Phú Văn Ngọc thăm dò, bà không biết cụ thể tình hình gia đình Cố Viên.
“Đây là do Cố Viên nói với cô?”
Phú Văn Ngọc xác nhận nhà họ Cố không phải chỉ có một người bệnh.
“Nếu bà sau khi kết hôn mới biết thì không công bằng với cô rồi.”
“Cố Trinh không gạt tôi, tôi biết từ trước.” Bà Brown hỏi lại, “Ngay sau khi biết Cố Trinh bị bệnh thì cô chia tay anh ấy?” Bà Brown lại tiếp tục mắng Cố Trinh trong lòng, không ai yêu ông hơn bà. Ông ép bà ly hôn, sau này không tìm được ai tốt hơn bà, đáng đời!
“Tôi nghĩ cô sẽ hỏi Cố Viên thời gian đó sống thế nào kia, xem ra cô quan tâm chồng trước hơn con trai của mình nhiều đấy.”
Phú Văn Ngọc nói sự thật nên bà Brown không còn lời nào để nói, đành thẳng thắn: “Có phụ nữ có con thì tự nhiên sẽ có tình mẫu tử, nhưng tôi không nằm trong số đó. Nhưng bất kể thế nào thì tôi yêu nó hơn ai hết.”
“Bà yêu con nên mình thì ở khu dân cư cao cấp còn để con trai ở trong khu ổ chuột?”
“Đây là Phú Tiểu Cảnh nói với cô. Cô ấy không hiểu chuyện nhưng tôi không trách. Tôi đã cho Cố Viên tiền nhưng nó không lấy, tôi có thể làm gì? Cô cũng là người mẹ, cô có cách gì sao?”
Phú Văn Ngọc nghe xong đành bật cười: “Cô cho tiền mà cậu ấy không cần? Nếu cậu ấy không cần một lần hai lần, tại sao cô không dùng tiền đó thuê cho cậu ấy căn nhà tốt hơn, cô có rất nhiều cách để đối xử tốt với cậu ấy, không chỉ là tiền. Tôi thật sự nghi ngờ cô cố tình đưa tiền mặt cho cậu ấy, cậu ấy không cần, cô sẽ nhân tiện mà tiết kiệm được tiền còn an ủi chính mình rằng mình đã cố gắng hết sức.”
“Cô nghĩ tôi là ai chứ?” Bà Brown vừa rồi còn nghĩ Phú Văn Ngọc như một nửa là người tri kỷ, không ngờ bà ta lại bôi nhọ mình, “Nó là con trai tôi, chả lẽ tôi mong nó xấu hay sao?” Có thể bà không đủ tốt, nhưng lúc đó bà thật tình đưa tiền.
“Vậy thì là do cô không đủ yêu cậu ấy. Nếu cô yêu cậu ấy, có rất nhiều cách để cậu ấy chấp nhận tấm lòng của cô. Cô coi việc nuôi dạy con trai của mình như làm từ thiện, cho một chút thì thấy mình tốt bụng lương thiện, tự thấy cảm động vì hành động của mình.”
Bà Brown thừa nhận bà không đủ yêu Cố Viên, Cố Trinh ép bà ly hôn, bà vẫn muốn lấy được thẻ xanh đưa ông sang, nhưng bà không có tình yêu như thế với con trai. Nhưng ngoài mặt không chịu thua: “Cô tự coi mình là người mẹ chuẩn mực, bảo tôi học tập sao? Nếu cô nghĩ vậy thì tôi không còn gì để nói.”
Phú Văn Ngọc phá vỡ lớp vỏ bọc thần tượng của Diệp Đường không còn một mảnh, bà cười lạnh lùng: “Cô không đủ yêu con thì cứ thành thật mà thừa nhận, nếu cô đối với cậu ấy như vậy mà cứ cường điệu rằng cô là người yêu cậu ấy nhất thiên hạ, thì cậu ấy sẽ thất vọng với tình người trên thế giới này. Cô luôn miệng nói yêu con trai, nhưng cô không làm một việc tốt cho cậu ấy. Cô còn không bằng Cố Trinh, Cố Trinh biết làm những gì việc đúng đắn, bán đồ cổ đi mua kèn sax cho con trai, còn cô làm được gì?”
Bà Brown ghét nhất bị mọi người so sánh với Cố Trinh rồi rút ra kết luận là bà không bằng Cố Trinh. “Tôi không bằng Cố Trinh? Rõ ràng là anh ta nhất định một hai đòi ly hôn, lại làm thành tôi mê giàu bỏ khó! Tôi muốn chê anh ta thì đường lớn không đi mà sinh đứa con cho một người bệnh tâm thần.”
Nói rồi bà uống sạch ly rượu, “Nếu không phải anh ấy cương quyết đòi ly hôn, Cố Viên có rơi vào tình cảm nhiều năm không có tình thương của mẹ sao? Sau khi ly hôn lập tức nối lại tình xưa với bạn gái cũ, coi tôi là cái gì? Tên khốn kiếp đó, chết bao nhiêu lần cũng không oan!”
Nhiều năm như vậy, bà chưa giây phút nào ngưng hận ông. Sau khi nghe tin Cố Trinh và Tập Lâm kết hôn, bà nguyền rủa ông cả ngày, nguyền rủa ông bệnh nặng một chút, tốt nhất chết đi. Sau này ông chết thật, mấy tháng trời bà không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng trời âm u, bà lại khóc không thành tiếng, nghĩ là mình nguyền rủa Cố Trinh đến chết.
Nhưng điều đó không ngăn được việc đưa Cố Trinh ra khỏi vùng ký ức, mắng ông vài lần, để bà có thể sống yên bình trở lại.