Nghe xong đầu đuôi, Hà Sinh lập tức phẫn nộ quát lên, âm thanh vang ong ong khấp đại sảnh.
Sắc mặt ông ta âm trầm tựa đáy nước, ánh mắt kia, hung dữ tựa như muốn cắn xé người.
Rầm rập!
Hà Sinh vừa nói xong, ngay lập tức có một đám bảo vệ cao to lực lưỡng nghiêm chỉnh đi tới. "Đập nát hai tay hai chân của tên béo này cho tôi, đánh hẳn thành tàn phế! Sau đó ném ra khỏi Báo Thịnh, từ nay về sau hắn bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn."
Ông nói xong rồi lại lập tức chuyển mục tiêu sang nhân viên tiếp tân kia: "Còn cả loại nhân viên kém cỏi, vô kỷ luật này nữa, trục xuất cô ta ra khỏi Hải
Dương cho tôi, cô ta vĩnh viễn không được xuất hiện thành phố này nữa!"
Hà Sinh từng câu từng chữ nói ra hình phạt khiển gã béo cùng cô nhân viên tiếp tân mặt mũi tái mét.
Hai người vừa định quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng đáng tiếc, hai người còn chưa kịp mở miệng thì đảm nhân viên bảo vệ đã hùng hổ xông tới. "Không... đừng đánh tôi..."
Gã béo hoảng sợ la hét, vừa mới kêu được tiếng đã bị một nhân viên báo vệ ép cá người xuống đất, những bảo vệ khác nhanh chóng lấy gậy bóng chày vung lên rồi nện mạnh xuống.
Rầm, răng rắc!
Rầm, răng rắc!
Hai gậy liên tiệp nện xuống chân của gã béo dễ dàng khiến chân của gã tan nát tựa như cây gỗ mục, gãy nát bét. Ngay sau đó là tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt, tiếng kêu the thé khiến người nghe không tự chủ mà sởn da gà. "Chân của tôi... a a a..!"
Gã béo đau tới mức cả người run rẩy, nhưng tiếc cho gã là chuyện này vẫn còn chưa đừng lại ở đó.
Tên nhân viên bảo vệ kia lại nắm chặt lấy cây gậy bóng chày rồi lại tàn nhẫn nện xuống đôi tay của gã béo.
Rầm, răng rắc!
Rầm, răng rắc!
Lại những tiếng xương cốt gãy vụn, giòn giã đến rợn người. Hai tay của gã béo, đã nát.
Tứ chi gãy nát, từ hôm nay, gã tàn phế rồi! Một màn này đủ tàn nhẫn, đủ điên cuồng.
Gã béo chẳng còn sự dương dương tự đắc, kiêu ngạo, quả đáng như vừa rồi, cả người gã lúc này chẳng khác nào con cá lên cạn, thoi thóp, không cách nào vùng vẫy. Thứ duy nhất lúc này gã có thể làm là gào thét, kêu gào như cố giảm bớt nỗi đau của mình.
Gã tuyệt vọng, hối hận rồi.
Nếu như có thể làm lại một lần nữa, thì có chết gã cũng sẽ không chọn trêu vào cái tên Lâm Thiệu Huy ma quỷ kia.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Giờ phút này, dù cho gã có tuyệt vọng, hối hận, hay cầu xin thế nào đi chăng nữa thì tất thảy đã chậm rồi.
Sau đó gã cùng cô nhân viên tiếp tân kia bị một đám nhân viên bảo vệ lực lưỡng túm cổ xách lên như xách một túi rác rồi quăng ra khỏi nói này. Chứng kiến một màn vừa rồi, ngay cả mấy người
Bạch Tổ Y cùng phải run lên.
Thậm chí một nhà Thẩm Ngọc Chi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy mới anh mắt kiêng dè, ánh mắt của họ tựa như đang nhìn một tên ma quỷ tàn nhẫn vậy.
Đúng, quá tàn nhẫn, quá hung ác!
Bất kể người nào dám động tới anh, đều không có kết cục tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, Trương Khai Minh và Chu Như không khỏi cảm thấy may mắn vô cùng, may mà bọn họ coi như còn có chút thân thích với Lâm Thiệu Huy, nếu không, với những hành động trước đó của hai người thì chắc chắn kết cục sẽ không tốt hơn Độc Xà và gã béo là bao.
Sau đó, Trương Khai Minh và Chu Như nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với ánh mắt lấy lòng, pha cả chút kính sợ, "Đi thôi!” Xong xuôi, Lâm Thiệu Huy mỉm cười, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng như thể tất cả những điều vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Thực ra, đối với anh mà nói, kia chẳng qua chỉ là việc nhỏ, khiến bọn họ trả giá cũng là tiện tay, dễ dàng như bé chân một con châu chấu vậy, không đáng giá phải quá để tâm tới.
Lâm Thiệu Huy vừa nói xong, Hà Sinh cùng đám nhân viên vội vàng tiến lên mở đường cho đoàn người Lâm Thiệu Huy.
Mà thấy mọi việc kết thúc đơn giản như vậy, Thẩm Ngọc Chi không khói thở phào nhẹ nhõm, sau lại không nhịn được tò mò mà quay sang hỏi Bạch Tố Y: "Tố Y à, sao con lại là khách quý cấp Đế Vương của tập đoàn Báo Thịnh thế?"
Đối với việc này, Thẩm Ngọc Chi vẫn luôn vô cùng nghi ngờ.
Dù sao, loại thẻ này thực sự quá khiến người ta kinh hãi, nhìn thái độ của đám người ngoài đại sảnh kia cũng đủ hiểu tấm thẻ này kinh khủng thể nào.
Mà rõ ràng, Bạch Tổ Y sinh ra và lớn lên ở một tình nhỏ thuộc thành phố Nam Giang, sao có thể sở hữu thứ đồ vật quý giá như vậy được.
Nghe bà ta hỏi như vậy thì Bạch Tổ Y không khói nhìn Lâm Thiệu Huy với anh mắt phức tạp rồi mới lên tiếng: "Thật ra, tấm thẻ kia là Lâm Thiệu Huy cho con!”
Cái gì?
Một câu này khiến cả nhà Thẩm Ngọc Chi đã sợ lại càng sợ hơn. Bọn họ cứ tưởng mình đã đánh giá Lâm Thiệu Huy này đủ cao rồi, nhưng bây giờ mới biết được, ngay cá thẻ cấp Đế Vương của tập đoàn Bảo Thịnh cũng có thể lấy ra! Phải là người có thể lực kinh khủng đến mức nào mới có thể lấy ra cho người khác được chứ.
Cả nhà Thẩm Ngọc Chi càng ngày càng cảm thấy sợ Lâm Thiệu Huy này.