"Khách quý cấp Đế Vương? Không, không thể nào? Sao điều này có thể xảy ra được chứ?” Chứng kiến một màn này, tên béo kia lập tức bị dọa tới kinh hồn bạt vía, hồn như muốn lìa khỏi xác.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như thác cháy ròng ròng trên khuôn mặt toàn mỡ của gã.
Rõ ràng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y rõ ràng chính là loại người nghèo rớt mồng tơi, sao bây giờ lại bỗng trở thành khách quý cấp Đế Vương của Báo Thịnh được chứ? "Người ta kháo nhau rằng, mấy tẩm thẻ cấp Đế Vương của tập đoàn Báo Thịnh chỉ có những ông lớn nhất nhì trong nước mới có tư cách sở hữu! Chẳng lẽ, người phụ nữ này lại là một trong số những người đó? Điều này... sao có thể chứ?”
Gã béo thật không thể tin được điều này là thật.
Dù sao, bất luận phân tích trên phương diện nào, bất kể là Lâm Thiệu Huy cùng Bạch Tổ Y hay đám người Thẩm Ngọc Chi, tất cả đều không giống loại người có quyền có thể gì.
Mà khi gã béo bị dọa tới suýt nữa vãi tè thì giọng nói của Hà Sinh một lần nữa vang lên: "Cô Bạch Tố Y, với tư cách là khách quý cấp Đế Vương của Bảo Thịnh, chúng tôi cam đoan mang tới phục vụ tốt nhất cho ngài. Tôi đã chuẩn bị phòng cùng với 108 món ăn cùng rượu thượng hạng!" "Xin mời ngài cùng các vị khách theo tôi!” Nói xong, Hà Sinh xua xua tay ra hiệu cho đám người phía sau.
Ngay sau đó, tất cả nhân viên cả tiếp tân lẫn những người chức vụ cao lập tức tách ra một con đường thẳng tấp. Nhìn thấy một màn này, đám người Bạch Tổ Y tiến về phía trước.
Nhưng vừa mới bước được một bước, Lâm Thiệu Huy bỗng giơ tay: "Đợi một chút!"
Hå?
Chỉ đơn giản ba chữ, không thể đơn giản hơn nhưng lập tức khiến cơ thể Hà Sinh cùng đám nhân viên cao tầng run lên.
Trong đám người ở đây, chỉ có đám người Hà Sinh biết thân phận chân thật của Lâm Thiệu Huy là gì.
Trước đó bọn họ vẫn luôn không dám tỏ bất kì thái độ gì quá ân cần gì vì sợ làm không khéo lại khiến Lâm Thiệu Huy bị lộ ra thì chết dở. Không may khiến ông chủ thần bí của họ không thích thì khó sống rồi.
Mà, sau nhiều chuyện cuối cùng boss của họ cũng mở miệng. “Cậu... cậu Lâm, ngài có chuyện gì cần sai báo thì cứ nói tự nhiên! Bất kể là chuyện gì chúng tôi cũng nhất định có hết sức hoàn thành được!” "Cô Bạch Tố Y, với tư cách là khách quý cấp Đế Vương của Bảo Thịnh, chúng tôi cam đoan mang tới phục vụ tốt nhất cho ngài. Tôi đã chuẩn bị phòng cùng với 108 món ăn cùng rượu thượng hạng!" "Xin mời ngài cùng các vị khách theo tôi!” Nói xong, Hà Sinh xua xua tay ra hiệu cho đám người phía sau.
Ngay sau đó, tất cả nhân viên cá tiếp tân lẫn những người chức vụ cao lập tức tách ra một con đường thẳng tắp. Nhìn thấy một màn này, đám người Bạch Tổ Y tiến về phía trước.
Nhưng vừa mới bước được một bước, Lâm Thiệu Huy bỗng giơ tay: “Đợi một chút!" Há?
Chỉ đơn giản ba chữ, không thể đơn giản hơn nhưng lập tức khiến cơ thể Hà Sinh cùng đám nhân viên cao tầng run lên.
Trong đám người ở đây, chỉ có đám người Hà Sinh biết thân phận chân thật của Lâm Thiệu Huy là gì.
Trước đó bọn họ vẫn luôn không dám tỏ bất kì thái độ gì quá ân cần gì vì sợ làm không khéo lại khiến Lâm Thiệu Huy bị lộ ra thì chết dở. Không may khiến ông chủ thần bí của họ không thích thì khó sống rồi.
Mà, sau nhiều chuyện cuối cùng boss của họ cũng mở miệng. “Cậu... cậu Lâm, ngài có chuyện gì cần sai báo thì cứ nói tự nhiên! Bất kể là chuyện gì chúng tôi cũng nhất định có hết sức hoàn thành được!"
Hà Sinh lau mồ hôi trên trán, dùng thái độ vô cùng cung kính nói với Lâm Thiệu Huy. Mà đám người xung quanh chứng kiến một màn như thế thì càng kinh ngạc hơn.
Bởi vì thứ họ nhìn thấy chính là chuyện tưởng như không thể xảy ra.
Khi chủ tịch của bọn họ đối diện với Lâm Thiệu Huy kia, thậm chí còn cung kính hơn khi nói chuyện với Bạch Tố Y- khách quý cấp Đế Vương của tập đoàn Bảo Thịnh, không chỉ vậy, trong sự cung kính còn có sự kiêng dè, nể sợ.
Cơ thể ông ta vẫn luôn khom xuống, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra như thác, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt Lâu Thiệu Huy, đứng trước mặt anh, ông ta tựa như một con thú run sợ vậy.
Há?
Chứng kiến một màn như vậy khiến đám người quả thực không thể tin nổi vào mắt mình.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chủ tịch Hà Sinh của họ sao lại có thể cung kính với một thanh niên không tên không tuổi đến mức khó tin như vậy?
Thực tế, trong lòng đám người lúc này lúc này bắt đầu tưởng tưởng, chẳng lẽ tên Lâm Thiệu Huy nhìn vẻ ngoài thường thường không có gì lại là người nào đó vô cùng đáng sợ.
Nếu chuyện này là thật thì ngày hôm nay quả thật đủ thứ chuyện khó tin đều xảy ra trước mắt họ. Nhưng, tiêu điểm của đám người- Lâm Thiệu Huy lúc này lại chẳng thèm để ý những ánh mắt khó tin xung quanh mà chỉ thẳng về phía gã béo cùng nhân viên tiếp tân vừa nãy. "Hai người kia, một người lấy vị trí vốn phải thuộc về chúng tôi chuyến cho người khác không lý do.” “Kẻ còn lại không những cướp bàn ăn còn muốn cướp cá vợ tôi nữa kia!"
Nói xong, Lâm Thiệu Huy liếc qua Hà Sinh bång ánh mắt đầy ý vị rồi lạnh giọng nói: “Vậy ông nói xem, nên xử lý thế nào đây?"
Rầm!
Một câu đơn giản tưởng như hỏi ý kiến thông thường, nhưng lời này rơi vào tai Hà Sinh, gã béo cùng với nhân viên tiếp tân lại như một cú giáng mạnh vào đầu họ khiến họ bị dọa chết khiếp "Đáng chết..."
Đến tận bây giờ, Hà Sinh mới biết rõ lúc này xảy ra chuyện gì. Mà kết quả khiến ông không vui vẻ gì, nghe xong mà cả gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mà gã béo cùng với nhân viên tiếp tân kia nghe xong thì cả người run lên.
Xong, xong rồi!
Đây là muốn báo thù.
Nghĩ tới đây, chân của nhân viên tiếp tân kia lập tức mềm nhũn ra, lập tức rầm một cái, quỳ thẳng xuống nền đất.
Hối hận, trong lòng cô ta lúc này tràn ngập cảm giác dẫn vặt, hối hận.
Nếu cô ta biết trước thân phận của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y thì có cho cô ta thêm tiền đi chăng nữa cô cũng không có gan dám đổi bàn của họ cho gã béo này.