Trước khi tập đoàn Bạch Kỳ được xây dựng, hai bóng người đáng xấu hổ bị đuổi ra ngoài chính là hai cha con Thẩm Kiến và Thẩm Kiệt.
Giờ phút này, sắc mặt hai cha con trở nên vô cùng khó coi, thế mà nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có kết cục như thế này.
"Khốn khiếp! Bạch Tố Y, không ngờ cô dám để bảo vệ đuổi cậu cô ra ngoài, cô có còn là con người không?”
Thẩm Kiệt đứng trước cổng tập đoàn Bạch Kỳ mắng lớn.
Cái lòng tham hiện lên trên khuôn mặt đó trông khó coi vô cùng.
Nhìn thấy màn này, Thẩm Kiến chỉ có thể kéo theo con trai mình rời đi.
"Cái thứ khốn kiếp này, còn chế chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Con nói lần kinh doanh này, nắm chắc phần thắng không có sơ suất, vì tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia, con nha đầu Bạch Tổ Y này nhất định sẽ đồng ý!”
"Còn bây giờ thì sao? Tề Tư Viễn người ta không chỉ không có chút ý tứ mốn báo thù nào, ngược lại còn đem đến một đơn hàng giá trên trời nữa!”
Nhục nhã!
Thẩm Kiến cảm giác cái mặt già này của ông, hôm nay đã hoàn toàn mất sạch rồi.
Mang theo tính mạng của Lâm Thiệu Huy đến lửa gạt cô cháu gái Bạch Tố Y này thì thôi đi.
Kết quả đại thiếu gia Tề Tư Viễn mà bọn họ tướng rằng ấy, bây giờ không những không có chút ý muốn báo thù nào, ngược lại còn lăn đi lăn lại dâng lên đơn hàng giá trên trời, chuyện này thật sự làm cho mặt mũi của hai cha con họ mất sạch rồi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay một khi bị truyền ra ngoài, hai người họ nhất định sẽ trở thành trò cười cho tất cả những người dân ở thành phố Nam Giang.
Nghe được lời trách mắng của cha mình, gương mặt đó của Thẩm Kiệt âm trầm như muốn chảy nước ra, trong hai con mắt ấy vẫn như cũ hiện lên đầy vẻ khó có thể tin được:
"Ba! Ba nói xem Tề Tư Viễn tại sao lại đem đơn hàng rồi dâng đến vậy! Chính tối qua, anh ta còn hận không thể lột da rút xương Lâm Thiệu Huy ra, mà bây giờ anh ta cứ như bị người nào dọa sợ rồi vậy!"
Nói đến đây, trong đầu của Thẩm Kiệt lại không tự chủ được nghĩ đến điệu cười híp kia của Lâm Thiệu Huy phút chốc toàn thân lạnh lẽo.
“Ba, ba nói xem có lẽ nào là do Lâm Thiệu Huy làm không? Không thì Tề Tư Viễn tại sao lại cam chịu như vậy? Còn có cả Đoạn Thuần kia, rõ ràng anh ta và Lâm Thiệu Huy có thù, mà bây giờ cũng giống Tề Tư Viễn, đều bị dọa sợ rồi không bằng! Còn có nhà họ Tề, nhà họ Điền những hào môn của thành phố Nam Giang, sao lại nhìn trúng một tập đoàn Bạch Kỳ nhỏ nhoi thế này?”
"Không lẽ nào, Lâm Thiệu Huy còn có một thân phận đáng sợ mà chúng ta không biết?”
Càng phân tích, Thẩm Kiệt lại càng rợn cả tóc gáy lên.
Đặc biệt là sau khi kết hợp từng việc một lại với nhau, trong mắt anh ta, Lâm Thiệu Huy giống như một con quái vật đáng sợ vậy, mang đầy những bí mật.
Chỉ là khi câu nói này của anh ta vừa thốt ra!
Bốp!
Cái bạt tai của Thẩm Kiến tát thật mạnh vào mặt Thẩm Kiệt, sau đó nhìn con trai mình như nhìn một thằng ngu vậy:
Thẩm Kiệt, mày có phải bị dọa đến ngu người luôn rồi không?"
"Cái tên phế vật Lâm Thiệu Huy đó, ăn ngon lười làm nhà họ Bạch ba năm rồi, nó thì có thể có thân phận thần bí đáng sợ gì cơ chứ? Não mày bị nhúng nước rồi à?"
Nghe được lời này, cả người Thẩm Kiệt run lên, lúc này mới phản ứng lại được.
"Không...không sai! Ba, có lẽ là do con nghĩ nhiều rồi, Lâm Thiệu Huy chính là một thằng phế vật, không được nhà họ Thẩm chúng ta coi trọng, cũng không được nhà họ Bạch coi trọng!"
"Cái kiểu ở rể này, nếu thật sự có thân phận đnags sợ gì đó thì sao có thể nhẫn nhục chịu bắt nạt ở nhà họ Bạch tận ba năm trời được!” Nghĩ đến đây, trái tim lơ lửng của Thẩm Kiệt buông lỏng xuống, thở ra một hơi dài.
Nhưng mà những lời an ủi đó của anh ta, chỉ giống như đang an ủi bản thân anh ta thôi vậy.
Còn việc suy đoán về thân phận của Lâm Thiệu Huy, một khi bị kích phát ra, sẽ giống như sự lây lan của vi-rút vậy, làm anh ta khó có thể khống chế được.
"Không thể! Tuyệt đối không thể nào!”
Thẩm Kiệt liên tục lắc đầu, đồng thời kéo theo cha mình nhanh chóng rời đi.
Chỉ là lúc này, không chỉ bọn họ, trong phòng làm việc của CEO tập đoàn Bạch Kỳ, Bạch Tố Y nhìn từng tầng hợp đồng với cái giá trên trời đang ở trước mắt, suy nghĩ trong đầu đương nhiên cũng khóa chặt trên người Lâm Thiệu Huy.