Trời...
Trời ạ!
Trái tim của hai cha con Thẩm Kiến và Thẩm Kiệt
bỗng chốc như có mười nghìn còn ngựa bùn chạy nhanh qua vậy.
Tập đoàn Hồng Phát!
Dâng đến hợp đồng 15 triệu đô!
Đây, sao có thể như thế!
Hai cha con Thẩm Kiến đương nhiên biết rằng, tập đoàn Hồng Phong là một tập đoàn lớn vô cùng có tiếng tỉnh Nam Lộc.
Đối mặt với con hàng khổng lồ này, thành phố Nam
Giang không biết có bao nhiêu tập đoàn chen chúc đánh rượt lẫn nhau để tìm hợp tác nữa.
Mà bây giờ thì sao?
Đại thiếu gia của tập đoàn Hồng Phát, quỳ dưới đất, cầu xin Bạch Tố Y nhận lấy hợp đồng 15 triệu đô? Cái thế giới này rốt cuộc bị sao vậy?
Cho dù là cậu út Thẩm Kiến, hay là anh họ Thẩm Kiệt đều cảm thấy thế giới quan của bản thân giống như bỗng nhiên sụp đổ, làm hai người bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Nhưng mà, những nỗi kinh hoàng còn lâu mới kết thúc.
Cừa phòng hội nghị bị người bên ngoài mở ra lân thứ ba.
Thư ký Hồng Vân trên trán toàn mồ hôi vội vàng chay đến:
"Bạch tổng, lại... lại có người đến rõi!" Cái gì!
Ba người Bạch Tố Y, Thẩm Kiến, Thẩm Kiệt, giờ phút này chỉ còn có cảm giác tim đập dữ dội.
Sau đó, dưới ánh nhìn hoang mang của ba người, một người, lại một người nữa, đi vào trong phòng hội nghị.
Những người này, ai ai nhìn cũng bất phàm, cử chỉ uy nghiêm.
Sau khi vào trong, họ lần lượt cúi đầu cung kính trước mặt Bạch Tổ Y:
"Bạch tổng, tôi là chủ tịch tập đoàn Cừu thị thành phố Nam Giang, Cừu Phong, lần này đến, là hy vọng được hợp tác cùng với Bạch tổng!"
"Bạch tổng, chào cô, tôi là Điền Trường Phát của tập đoàn Điền thị thành phố Nam Giang, hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau!”
!!!
Sau khi nghe mấy người này tự giới thiệu bản thân, cho dù là Bạch Tố Y hay cha con Thẩm Kiến đều bị dọa cho một phen.
Tập đoàn Cừu thị!
Tập đoàn Điền thị!
Mỗi một tập đoàn đều là những tập đoàn lớn nhất của thành phố Nam Giang, thực lực còn mạnh hơn nhiều so với tập đoàn Hồng Phát kia.
Mà bây giờ, những người năm giữ những tập đoàn này, không ngờ lại tự mình đến tìm cầu hợp tác.
Đây, sao có thể được!
"Sao có thể như vậy! Cừu thị, Điền thi, Hồng Phát! Mỗi một bên đều là con mồi lớn mà thương nhân ở thành phố Nam Giang nằm mơ ai cũng muốn được hợp tác cùng đấy!"
"Tại sao bọn họ cứ một mực phải chọn tập đoàn Bạch Kỳ, thậm chí ai ai cũng không tiếc tự mình đi tới để xin hợp tác!”
"Đây, rốt cuộc là tại sao?”
Mà Thẩm Kiệt lúc này hoàn toàn rối bời rồi.
Thậm chí, tận cho đến lúc Bạch Tổ Y và Đoạn Thuần, Tề Tư Viễn, cùng với những lão làng ở thành phố Nam Giang bàn xong hợp tác, làm cho những người đó ai ai cũng vui như mở hội rời khỏi, anh ta vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Càu nhàu!
Thẩm Kiến ở bên cạnh vẫn luôn đứng nghe mãi.
Tận cho đến lúc mấy vị lão làng khiến ông ta kinh sợ rời đi hết, lúc này Thẩm Kien mới nhìn về phía Bạch Tổ Y với vẻ mặt phức tạp "Bạch Tố Y, chúc mừng, chúc mừng! Có không biết bao nhiêu tập đoàn lớn ở Giang Nam úng hộ, xem ra tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta thật sự sắp phát tài rồil"
Tim Thẩm Kiến như bách vị tạp trần.
Nếu như nói, đơn đặt siêu cấp của nhà họ Phí thành phố Hải Dương trước đây làm ông ta không thể nào hiếu được, vậy thì bây giờ các ông lớn của thành phố Nam Giang, từng người từng người tự mình đặt chân đến cửa. điều này làm cho ông ta triệt để tâm phục khẩu phục rồi.
Trong mắt ông ta, sự trỗi dậy của tập đoàn Bạch Kỳ là không thể nào ngăn cản nổi. Thẩm Kiệt nghe thấy những lời của cha mình, cả người run lên, bỗng quay người lại. Sau đó, trên gương mặt anh ta lại xuất hiện nụ cười tâng bốc:
"Bạch Tố ...không, em họ! Thật sự quá tốt rồi, tập đoàn Bạch Kỳ của các em không ngờ lại có nhiều đơn đặt hàng đến thế!”
"Ban nãy, anh chỉ là đùa em thôi, sao lại có chuyện lừa gạt em được cơ chứ!”
Thẩm Kiệt một bên nói, một bên thèm thuồng nhìn đống hợp đồng giống như nhìn thấy mỏ vàng vậy
“Em họ, không bằng em chia sẻ đơn đặt hàng, cho người anh họ này của em hoàn thành đi! Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm đến mức để em và cả tập đoàn Bạch Kỳ đều vừa lòng mới thôi!"
Một câu này của Thẩm Kiệt làm Bạch Tổ Y suyt tức đến nổ phổi.
Trước đó vẫn còn lừa gạt cô, bây giờ thì kiền tự lấy đá đập chân mình, phản ứng lại nói là hiểu làm, thậm chí còn muốn một miếng bánh nữa.
Thật là không có liêm sỉ!
"Được thôi!”
Bạch Tố Y cười cười rồi gật đầu.
Cái gì!
Một câu này khiến Thẩm Kiệt vui mừng như điên, mà đúng lúc anh ta chuẩn bị cảm ơn Bạch Tố Y, câu nói tiếp theo của cô, làm nét cười trên khuôn mặt anh ta lập tức đóng băng:
"Đợi kiếp sau đi!”