Đợi những giọt m.á.u của Vân Điệp được liềm Chính Nghĩa hấp thụ xong thì liềm Chính Nghĩa liền sáng rực lên ngay tức khắc. Vân Điệp nheo mắt, không nhịn được đưa tay lên che mắt vì quá chói chang. Vài phút sau thì Vân Điệp cũng cảm nhận được một sự tồn tại khác, cảm giác quả thật rất lạ, xem ra đó chính là sự tồn tại của liềm Chính Nghĩa.
Bấy giờ, liềm Chính Nghĩa cũng đã thôi sáng chói. Miêu Kị thấy vậy thì mỉm cười an tâm, Chính Nghĩa thật sự đã chấp nhận Vân Điệp, bởi thực ra thì Miêu Kị có chút sợ liềm Chính Nghĩa sẽ phản kháng lại Vân Điệp. Mặc dù cô đã thảo luận với liềm Chính Nghĩa rồi nhưng trong linh trí của liềm Chính Nghĩa có phản kháng thì lúc nhận chủ cũng sẽ không thành công được.
Miêu Kị trao liềm Chính Nghĩa vào tay Vân Điệp. Thấy vậy, Vân Điệp thử sờ vào thân liềm Chính Nghĩa vài cái thì liền cảm nhận được sự vui vẻ của liềm Chính Nghĩa đang truyền đến. Miêu Kị thấy vậy thì rất mãn nguyện: “Ta sẽ truyền lại cấm thuật này cho cô, tuy cô không phải là Thánh nữ và không thể phát lời nguyền rủa được. Nhưng cấm thuật này sẽ giúp cô dịch chuyển linh hồn ở thời điểm bị dồn đến bước đường cùng, nếu khi ấy cô thật sự khổ đau cùng cực.”
Miêu Kị căn dặn Vân Điệp thêm một lượt về cách điều khiển các ảo cảnh của đầm lầy Miền Cát, sau đó Miêu Kị bắt đầu hôn lên trán Vân Điệp một cái để truyền lại cấm thuật cho cô. Bấy giờ, Vân Điệp cảm nhận được một loạt các chú ngữ và nghi thức đang truyền vào não bộ của cô.
Truyền cấm thuật cho Vân Điệp xong xuôi, Miêu Kị mỉm cười xoa xoa gò má của Vân Điệp: “Và điều cuối cùng ta muốn nói với cô là đừng bao giờ giống ta, đừng bao giờ. Chúng ta hữu duyên với nhau, nên ta thật sự mong muốn cô sẽ tìm được một tình yêu đích thực. Nhân đây, ta chúc cô sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng, vững tin để kề vai, sát cánh ở bên cạnh mình.”
Miêu Kị mỉm cười dịu dàng, lúc này, linh hồn của Miêu Kị đang dần dần trở nên trong suốt. Thấy được nụ cười mãn nguyện của Miêu Kị, thâm tâm của Vân Điệp cũng cảm thấy bình yên đến lạ. Vân Điệp nhìn vào gương mặt xinh đẹp mờ ảo của Miêu Kị cười mỉm rồi cô vươn tay, khẽ chạm vào gò má của Miêu Kị: “Tạm biệt, Miêu Kị, cám ơn cô vì tất cả.”
Không lâu sau thì linh hồn của Miêu Kị liền hoàn toàn tan biến, mất tung mất dạng. Vân Điệp không khỏi thẫn thờ, không hiểu tại sao cô lại có một sự đồng cảm vô cùng sâu sắc đối với Miêu Kị. Cảm thấy đau vì tình cảnh éo le của cô ấy, cảm thấy buồn thì vận mệnh quá éo le. Đồng thời, Vân Điệp cũng tự cảnh báo bản thân không nên tin vào tình yêu, bởi dường như đó là bắt nguồn của mọi sầu khổ.
Vân Điệp không nhịn được thở dài một hơi, chầm chậm đọc ra bốn câu thơ:
“Ái tình vốn bạc như vôi.
Yêu, sầu, oán, hận ôi thôi kiếp người.
Thà rằng ngắm thế gian cười.
Bản thân không lụy, mười mươi vững lòng.”
Vân Điệp khẽ cúi đầu thật sâu ở nơi Miêu Kị biến mất ban nãy rồi rời bước, tiếp tục đi vào bên trong. Theo như miêu tả của Miêu Kị bên trong là một cánh rừng thiên nhiên với đầy đủ các loài động vật và thực vật quý hiếm, cổ xưa. Ở cuối cánh rừng đó có một hang động nhỏ bằng đá trông rất tinh xảo, nơi đó chính là chỗ chứa đựng những cơ quan điều khiển cấm địa Nguyên Nhiên này.
Sở dĩ đằng sau không còn cửa ải nào nữa là bởi vì có rất nhiều người không trụ được ở cửa ải đầu tiên, do số lượng zombie quá nhiều. Dù có một số người có thể đi được đến cửa ải tiếp theo thì từ xưa đến nay, chưa từng có bất kỳ người nào vượt qua được ảo cảnh của Miêu Kị cả. Nên vốn dĩ là Miêu Kị không cần thiết lập quá nhiều cửa ải.
Vân Điệp đi ra khỏi màn sương mù mỏng thì liền thấy được một cánh rừng xanh ngắt, hoa thơm cỏ lạ nhiều vô số kể. Còn động vật thì cũng đa dạng và vô cùng phong phú. Vân Điệp khẽ hít sâu một hơi, cô thoải mái đến nỗi nheo mắt. Bởi đây là môi trường tự nhiên, nên không khí nơi này cũng trong lành không kể xiết, mùi hoa thơm cỏ lạ thoang thoảng rất là tuyệt vời.
Vân Điệp cất bước tiếp tục tiến về phía trước, lâu lâu cô vẫn hít sâu vài hơi để tận hưởng không khí quá đỗi trong lành ở cánh rừng này. Cho đến khi Vân Điệp cảm thấy cả người nóng ran, đầu hơi choáng váng, thân thể bắt đầu bất ổn không thể di chuyển nhanh được nữa.
Vân Điệp cũng không rõ bản thân đang bị gì, nhưng với tình trạng thế này thì cô liền khống chế bản thân tốt nhất có thể rồi ngồi bệt xuống đất và tựa vào một cây cổ thụ to ở phía sau lưng mình. Hai tay Vân Điệp cứ đưa lên rồi hạ xuống, đưa lên rồi hạ xuống như vậy liên tục vì hiện tại Vân Điệp vô cùng muốn cởi phăng hết tất thảy đồ đạc của bản thân ra.
Sự nóng nực như đang truyền từ bên trong ra, cụ thể hơn là được truyền từ thân dưới lên toàn thân, đến não bộ rồi lan tỏa khắp người. Vân Điệp cũng cảm nhận được bên dưới của mình vô cùng ẩm ướt, điều đó khiến Vân Điệp thoáng giật nảy người.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng không phải là chưa từng thấy heo chạy. Khi nghiên cứu về sự ra đời biến thái của zombie cấp bốn, Vân Điệp cũng đã được nghe những kẻ mặc áo blouse miêu tả rất chi tiết về vấn đề sinh lý. Cho nên Vân Điệp biết phản ứng hiện tại của bản thân giống như việc một con thú đang đến kỳ động dục. Vân Điệp nhíu mày thật chặt, nhưng tại sao cô lại bị thế này chứ?
Trên thực tế thì chuyện này đúng là có chút dở khóc dở cười, tất thảy đều do cái sự hay quên của Miêu Kị mà ra. Trước khi tan biến, Miêu Kị đã định sẽ nhắc nhở Vân Điệp là trong cánh rừng phía trước có không ít các loại hoa thúc tình với tác dụng giống như xuân dược mọc rải rác khắp cánh rừng, tốt nhất là Vân Điệp nên thở bằng miệng. Khi nào liềm Chính Nghĩa mạnh mẽ trở lại thì thân là chủ nhân của liềm Chính Nghĩa, Vân Điệp sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thứ vặt vãnh như hoa thúc tình ấy nữa.
Thế nhưng cũng thật là xui xẻo cho Vân Điệp, bởi Miêu Kị vì quá cảm động nên đã quên mất việc mà Miêu Kị tự cho là nhỏ nhặt ấy nên hiện tại mới xảy ra cớ sự thế này. Hơn nữa, Vân Điệp lại có thêm một cái xui có thể gọi là tai bay họa gió bởi hoa thúc tình cũng có nhiều loại. Nhưng Vân Điệp lại chọn ngay lối có loại hoa thúc tình không thể giải được bằng bất kỳ phương pháp nào khác mà nhất quyết phải có sự thân mật với một người khác phái để làm thuốc giải, nếu không sẽ luôn bị rơi vào trạng thái mơ màng, hứng tình.
Liềm Chính Nghĩa cũng yên lặng mặc niệm trong lòng, hiện tại thực lực của nó quá yếu. Muốn nói chuyện với Vân Điệp thì không có khả năng, còn muốn cảnh báo cô thì cũng quá khó khăn. Bởi hiện tại nó cũng mới hấp thụ m.á.u để nhận chủ, sự câu thông của nó và chủ nhân rất là mờ nhạt.
Nếu thực lực nó cao thì có thể vi vu phần nào, đằng này đủ loại đường cùng vây lấy, nó cũng khó lòng lắm. Liềm Chính Nghĩa âm thầm mặc niệm cho chủ nhân mới của mình, không phải nó không muốn giúp mà căn bản là không thể giúp, cầu mong chủ nhân đừng oán trách.
Nó cũng đã cố gắng hết sức nhưng xin đành bó tay, nó có lòng nhưng chẳng có sức mà!
Thông báo: Nội dung của chương tiếp theo có cảnh nóng, vì Vân Điệp bị trúng độc của hoa thúc tình và Sầm Uông (nam chính) xuất hiện nên hai người đã ân ái với nhau. Vì quy định của web nên mình sẽ lượt bỏ chương tiếp theo. Bạn nào muốn đọc đầy đủ thì lên W tìm đọc nhé ạ