Cho dù là khóe mắt cũng không muốn bố thí cho hắn. Miêu Kị có chút mỏi mệt nhắm mắt sau quá nhiều biến cố đau khổ đã xảy ra, ánh sáng đang bao bọc toàn thân của Miêu Kị bỗng trở nên rực rỡ hơn gấp nhiều lần. Sau đó thì linh hồn của Miêu Kị liền biến mất dạng trong không trung.
Tất thảy người trong bộ tộc Bì Tỉ bắt đầu khóc than cầu xin Thánh nữ hãy trở lại. Vốn dĩ là bất cứ người nào trong bộ tộc Bì Tỉ cũng đều đã từng nghe nói đến cấm thuật của Thánh nữ, cũng như điều kiện để Thánh nữ có thể sử dụng thành công loại cấm thuật đó.
Bấy giờ, bọn họ mới nhận ra rằng Miêu Kị thật sự vô tội trong sự muộn màng, bởi chỉ có Thánh nữ bị người trong bộ tộc hàm oan thì mới có thể sử dụng được cấm thuật ấy mà thôi.
Không ngờ bọn họ lại mắc phải một sai lầm to lớn đến mức không thể nào mà cứu vãn được như vậy.
Nhưng hiện tại đã quá muộn màng, cho dù hiện tại bọn họ có khóc than, van xin đến cách mấy thì mọi thứ cũng đã quá muộn màng.
Về phần Liệt Bất, hắn ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn trân trối theo hướng mà linh hồn của Miêu Kị vừa biến mất. Một lúc lâu sau, tầm mắt đờ đẫn của Liệt Bất lại quay về phía sau quan sát những người trong bộ tộc đang ở trạng thái vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Tiếng kêu oán, than khóc vang lên khắp một vùng trời đêm tưởng chừng như trong lành, đẹp đẽ.
Thân thể của Liệt Bất không còn trụ vững được nữa, khụy xuống mặt đất rồi đưa hai tay ôm lấy mặt. Hai vai Liệt Bất run rẩy từng cơn, giữa từng kẽ hở của ngón tay Liệt Bất có nước mắt rớt rơi. Lát sau, Liệt Bất không kìm nén được nữa, nghẹn ngào thành tiếng.
Khi ấy cũng là lúc Vân Điệp thoát ra khỏi dòng hồi tưởng về ký ức của Miêu Kị và quay trở về với thực tại. Cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi ngay tức khắc. Miêu Kị khẽ nở một nụ cười thản nhiên: "Sau đó ta được dịch chuyển đến thế giới này. Ta đã ở đây rất lâu, rất lâu. Từ lúc loài người còn chưa xuất hiện, chỉ có đất và đá cùng với cỏ cây. Và khi ấy, ta đã tự tạo cho bản thân một lãnh địa riêng biệt, ta đặt tên cho nơi đây là cấm địa Nguyên Nhiên.”
Lúc này Vân Điệp vẫn còn chưa hoàn hồn sau những đau thương vừa nãy cô đã chứng kiến được, bởi cảm giác ban nãy là vô cùng chân thật. Vân Điệp thở ra hít vào vài hơi thật sâu, sau đó cô ngước mắt lên nhìn Miêu Kị đang ngồi lẳng lặng trên ghế: “Tôi có thể ôm cô một cái được không?"
Miêu Kị rời khỏi ghế, chầm chậm tới gần Vân Điệp, vẻ mặt Miêu Kị có chút nghẹn ngào khó che giấu. Không đợi Miêu Kị chủ động, Vân Điệp liền tiến thêm vài bước rồi giang hai tay, nhanh chóng ôm lấy Miêu Kị vào lòng. Bởi trên thực tế thì ngoại trừ một cái ôm dùng để xoa dịu tâm hồn của Miêu Kị như này, Vân Điệp cũng không biết cô có thể nói điều gì với Miêu Kị được. Quá đau thương.
Miêu Kị tựa đầu vào vai của Vân Điệp, tâm hồn của Miêu Kị bỗng cảm thấy được xoa dịu đi rất nhiều. Dẫu cho là ý niệm g.i.ế.c chóc hay chấp niệm trăm nghìn năm, bây giờ cũng đã sớm không còn tồn tại nữa. Cuối cùng sau ngần ấy thời gian, khi Miêu Kị tưởng chừng như điều cô mong mỏi sẽ không bao giờ xảy ra thì Vân Điệp đã đến.
Cuối cùng thì cũng đã có người tiến đến muốn cởi trói giúp Miêu Kị trong hoàn cảnh mà cô đang bị tất cả những người thân thiết nhất phản bội. Cuối cùng thì cũng đã có người khóc vì cô và cuối cùng thì cũng đã có người chủ động giang tay, ôm lấy cô vào lòng, siết chặt cô trong vòng tay để cô cảm nhận được hai từ hơi ấm.
Miêu Kị tựa đầu lên vai Vân Điệp một lúc lâu rồi Miêu Kị cất giọng đều đều: “Cảm ơn cô rất nhiều. Vì cô đã đến đây, vượt qua được ảo cảnh của ta, cho ta cảm thấy được vẫn có người thật sự đồng cảm và buồn bã vì ta. Cho ta một cái ôm nồng nàn, chân thành nhất.”
Miêu Kị khe khẽ thở dài, một cái thở dài mãn nguyện và nhẹ nhõm vô cùng: “Bây giờ ta cũng đã mãn nguyện rồi. Cuối cùng thì ta có thể ra đi một cách thanh thản thế này, không còn chấp niệm hay hận thù, bình yên đến lạ. Thời gian ta tồn tại rất lâu, đồng thời cũng phải chờ đợi ngần ấy thời gian, vật vờ và vô nghĩa. Nhưng không hề có bất cứ một ai xông đến muốn cởi trói ra cho ta như cô, không hề có bất kỳ người nào muốn ôm ta vào lòng để khiến cho ta cảm nhận được dù chỉ là một chú ấm áp. Cứ tồn tại như thế, thực ra là nhiều khi đều rất mệt mỏi."
Nói đoạn, Miêu Kị rời khỏi vòng ôm của Vân Điệp rồi đưa tay phải lên cao. Bỗng trên không trung xuất hiện một chiếc lưỡi liềm trông vô cùng sắc bén, Vân Điệp vừa nhìn thấy thì liền cảm thấy được nó rất là có linh tính. Miêu Kị cong môi, nở một nụ cười dịu dàng với Vân Điệp: “Đây chính là vũ khí của ta, cũng chính là người bạn tri kỷ và trung thành nhất của ta – liềm Chính Nghĩa. Nay chúng ta thế này xem như là hữu duyên. Trước khi ra quyết định tặng Chính Nghĩa cho cô, ta đã hỏi ý Chính Nghĩa rồi.”
“Thời gian Chính Nghĩa ở bên cạnh của ta đã lâu như vậy, đương nhiên là Chính Nghĩa sẽ không nỡ. Nhưng Chính Nghĩa có thiện cảm với cô, đó là một dấu hiệu rất tốt. Chính Nghĩa là một vũ khí có linh tính, hiện tại cô cần nhỏ m.á.u nhận chủ. Mặc dù ta đang cất giữ Chính Nghĩa nhưng khi ta chết, Chính Nghĩa cũng đã trở thành vật vô chủ từ lâu rồi.”
Vân Điệp có chút ngần ngại, cô giương to mắt nhìn Miêu Kị: “Có thể không? Chính Nghĩa đã đi theo cô lâu như vậy, hai người làm bạn cũng đã nghìn vạn năm. Bây giờ Chính Nghĩa phải nhận tôi làm chủ, thật sự tôi cảm thấy có chút không hay.”
Miêu Kị dùng tay trái nhẹ nhàng mà vuốt ve Chính Nghĩa, cô nhìn sang Vân Điệp và lắc đầu: “Đừng lo. Liềm Chính Nghĩa cần có m.á.u hoặc sát khí để nuôi dưỡng thực lực. Bây giờ liềm Chính Nghĩa rất yếu, có thể nói là ngoài việc có linh tính nên trông Chính Nghĩa sắc bén hơn những vũ khí khác thì còn lại, cũng không khác gì những thanh kiếm bình thường kia cả. Hơn nữa, mong muốn cuối cùng của ta đã thành, linh hồn này sắp tan biến vào hư không, Chính Nghĩa cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh của ta được nữa.”
Miêu Kị thấy vẻ mặt của Vân Điệp buồn bã khi cô nhắc đến bản thân mình sẽ biến mất thì trong lòng không khỏi cảm thán. Vân Điệp chỉ là người mới gặp cô mà thôi, nhưng sự thương tiếc và lòng trắc ẩn của cô ấy vô cùng lớn. Xem ra quyết định của Miêu Kị là không hề sai lầm, liềm Chính Nghĩa nên đi theo ở bên cạnh của Vân Điệp.
“Trên hết thì điều quan trọng ở đây là ta thấy được lòng tấm lòng quả cảm, giàu trắc ẩn của cô. Và có lẽ, một người can trường lại có thực lực như cô sẽ không phải là một sự tồn tại nhạt nhòa. Mà nếu đã có chí muốn làm chuyện lớn thì liềm Chính Nghĩa nhận cô làm chủ nhân lại là chuyện vô cùng hợp lý.”
Vân Điệp nghe vậy thì cũng không còn ngại ngùng rồi lại cứ từ chối thêm nữa, cô nhanh chóng dùng d.a.o găm rạch một đường trên ngón tay, chích m.á.u lên chiếc lưỡi liềm để nhận chủ. Sau khi m.á.u của Vân Điệp nhỏ lên liềm Chính Nghĩa thì những giọt m.á.u ấy đều biến mất, không hề rơi rớt xuống bên dưới bất cứ một giọt nào cả. Vân Điệp thầm nghĩ, chắc do liềm Chính Nghĩa này đã hấp thu m.á.u của cô cả rồi.