Viễn Toàn nuốt vào một ngụm nước bọt rồi quay sang cười khan với Vân Điệp vài tiếng: “Chào cô. Tôi xin tự giới thiệu. Tôi là người trong quân đội, tên Viễn Toàn. Hiện tôi đang là Đại đội trưởng của Tổng đội Cứu viện miền Nam. Hân hạnh được gặp cô.”
Vân Điệp thầm gật gù trong lòng. Thảo nào cô cứ thấy người đàn ông trẻ này quen quen. Viễn Toàn chính là con trai út của Đại tướng Viễn Liên, về sau thì đây chính là người sẽ kế thừa uy vọng của Đại tướng Viễn Liên.
Vân Điệp đã có vài dịp chạm mặt với Viễn Toàn khi cô đi làm nhiệm vụ cho Lê Tấn Hào. Nhưng khi ấy Viễn Toàn cũng đã có tuổi, lập nên được một loạt những thành tích vang dội, trông già dặn và phong trần hơn bây giờ rất nhiều. Cũng vì lẽ ấy mà Vân Điệp chưa thể nhớ ra ngay được.
Đại tướng Viễn Liên có ba người con. Con gái lớn tên Viễn Nhược đã đi lấy chồng ở nước A, chồng của Viễn Nhược cũng nắm giữ chức vụ gì đó khá quan trọng trong bộ máy nhà nước.
Con trai kế là Viễn Bần, người con trai kế này của Đại tướng Viễn Liên tuy có tham vọng nhưng lại không có đầu óc lẫn nhân đức. Nói thẳng ra là kẻ không có tài cũng chẳng có đức.
Viễn Bần luôn ở phía sau, âm thầm ngán đường Viễn Toàn, còn Viễn Toàn có biết được điều đó hay không thì Vân Điệp cũng không rõ. Về sau Vân Điệp còn nghe nói hai anh em nhà họ Viễn có hẳn một trận gió tanh mưa m.á.u do Viễn Bần khơi mào trước.
Bởi trước lúc lâm chung, Đại tướng Viễn Liên đã giao quyền tiếp quản căn cứ an toàn lại cho Viễn Toàn, đương nhiên là Viễn Bần không hề đồng ý với quyết định đó. Thế là đấu đá diễn ra.
Còn về Viễn Toàn thì chính là hổ phụ sinh hổ tử. Viễn Toàn khá là giống với Đại tướng Viễn Liên, chính là một người đàn ông cương trực, ngay thẳng. Đầu đội trời, chân đạp đất. Có lý tưởng, dám nghĩ và dám làm. Sống vì dân mà c.h.ế.t cũng vì dân, không hề tư lợi.
Vân Điệp khẽ gật đầu với Viễn Toàn: “Chào anh, tôi là Vân Điệp. Là người song dị năng.”
Lời của Vân Điệp vừa dứt thì Viễn Toàn không khỏi nhìn kỹ Vân Điệp thêm vài lần nữa. Tuy lời giới thiệu chỉ ngắn gọn trong hai câu, nhưng Vân Điệp đã nêu lên điều quan trọng nhất rằng cô chính là người song dị năng.
Nên biết, tận thế mới đến không lâu, người có dị năng thật sự không nhiều hoặc nói cách khác là chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay mà thôi. Do đó, nếu sự việc không đáng thì chẳng ai lại chọn con đường đi đắc tội với người có dị năng cả.
Đương nhiên, Viễn Toàn cũng không ngoại lệ. Huống hồ, Bạo Gào là tự làm tự chịu, gây họa thì nên lãnh hậu quả. Viễn Toàn có muốn làm hơn cũng khó lòng mà làm được, chỉ cần cậu ta còn sống là xem như anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tên đầu đinh thấy tình hình thế này thì liền kêu thầm một tiếng không xong, đang định lên tiếng nói thêm gì đó thì đã nghe Viễn Toàn lên tiếng: “Nếu vậy thì không biết là đã có chuyện gì xảy ra mà cớ sự lại thành thế này?”
Vân Điệp liếc mắt, cô lên tiếng nhờ Đông Phân tường thuật lại mọi chuyện cho Viễn Toàn nghe giúp mình. Tên tóc vàng đứng im cũng bị Vân Điệp lôi vào, đương nhiên là cậu ta cũng rất biết thời biết thế mà nói đúng sự thật.
Tên tóc vàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hiện lên biểu cảm quả nhiên là thế. Ban đầu cậu ta ngậm chặt miệng không há mồm tố cáo ngược Vân Điệp thật sự quá đúng đắn.
Nhìn bàn cân hiện tại thì cũng hiểu được Viễn Toàn không chọn cách đắc tội với Vân Điệp. Mà ba người bọn họ chỉ là dựa vào bối cảnh gia đình, Viễn Toàn cũng không phải một người quân nhân bình thường, anh ta chính là con trai út của Đại tướng Viễn Liên. Không phải là người bọn họ có thể tùy ý sai sử.
Nếu vậy, người sai chắc chắn chính là Bạo Gào, chẳng còn gì phải bàn cãi thêm. Nhưng cậu ta cũng không thể không nể phục cái đầu của Vân Điệp, do ban nãy cậu ta không hề lên tiếng tố cáo nên bây giờ Vân Điệp muốn cho cậu ta một cơ hội, xem cậu ta ăn nói thế nào.
Tên tóc vàng thoáng nhìn sang cái đầu đinh của Can Hạn, xem ra lần này Can Hạn cũng không thể êm xuôi được rồi. Bấy giờ, Can Hạn cũng không nhịn được run rẩy, xong đời, xong thật rồi.
Ban nãy, Can Hạn thấy Hồ Chép không nói gì, cậu ta tưởng Hồ Chép bị dọa sợ đến nỗi muốn són ra quần nên mới không nói nên lời. Hóa ra là do Hồ Chép biết thời biết thế, sớm ngậm chặt miệng lại.
Nghĩ đến đây thì Can Hạn không khỏi lia ánh mắt oán trách đến Hồ Chép, thế mà cậu ta không hề nhắc nhở cậu lấy một lời. Hồ Chép thấy Can Hạn nhìn mình như thế thì cũng nhún vai vô tội.
Dù lúc nãy có há miệng nhắc nhở Can Hạn đi chăng nữa, Hồ Chép dám cá chắc một trăm phần trăm là Can Hạn sẽ chẳng hề nghe theo, còn thêm phần chửi mắng cậu ta nhát gan thì nên im miệng lại.
Đương nhiên là Viễn Toàn nhận thấy được sóng ngầm giữa hai tên cậu ấm này, nhưng điều đó cũng không hề liên quan đến anh. Dù cho Vân Điệp không phải là người song dị năng thì anh cũng không định bác bỏ sự thật để bao che cho những kẻ sai trái đủ điều thế này.
Viễn Toàn cho Vân Điệp một ánh mắt an tâm: “Tôi đã rõ, cô đừng lo lắng, tôi sẽ không vì bao che người bên mình mà không phân rõ thị phi. Mọi chuyện đã vậy thì xem như Bạo Gào tự làm tự chịu, dù sao thì cô cũng đã nương tay rất nhiều.”
Ánh mắt của Vân Điệp và Viễn Toàn thoáng chạm vào nhau, hai bên đều có vẻ hài lòng. Bởi mục đích chung của hai người cũng chỉ là muốn giữ mạng lại cho Bạo Gào từ những nguyên nhân khác nhau mà thôi.
Cho nên Vân Điệp và Viễn Toàn không hề có xung đột về lợi ích, điều đó khiến cho hai người dễ dàng thu xếp với nhau hơn rất nhiều. Ở tận thế có hai thứ quan trọng nhất đối với cá nhân của mỗi người, thứ nhất là tính mạng và thứ hai là lợi ích.
Vân Điệp nhai thêm vài miếng mứt dẻo, trong lòng cô không khỏi cảm khái loại mứt dẻo này ngon hơn loại cô đã thu gom ở nhà máy rất nhiều: “Vậy thì rất cảm ơn đội trưởng Viễn. Nhưng thế này, cậu bạn đầu đinh kia ban nãy còn đặt điều nhằm muốn hắt nước bẩn vào người tôi. Mà con người của tôi ấy, thù hơi dai một chút.”
Viễn Toàn nghe vậy thì liền hiểu Vân Điệp không muốn bỏ qua cho Can Hạn dễ dàng như vậy. Còn Can Hạn nghe Vân Điệp nhắc đến mình thì hai chân như nhũn hết cả ra, cậu ta phải bấu víu vào cánh tay của Viễn Toàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Kết cục của Bạo Gào vẫn còn ở ngay trước mắt, Can Hạn há miệng vài lần muốn thanh minh với Vân Điệp nhưng cũng không thể nói được thành lời.
Dù sao cũng là đồng bọn phá làng phá xóm với nhau từ thuở nhỏ, Hồ Chép nhìn Can Hạn như vậy thì có chút không đành lòng. Hồ Chép khép nép nhìn Vân Điệp, vừa định mở miệng ra xin xỏ giúp Can Hạn thì bỗng Can Hạn cất lên tiếng hét thất thanh, nghe vô cùng đau đớn.
Viễn Toàn giật mình kinh ngạc khi thấy Vân Điệp chẳng hề cử động gì nhiều nhưng vẫn có thể điều khiển dị năng công kích Can Hạn vô cùng chính xác. Hơn nữa, Viễn Toàn cũng là người song dị năng nhưng anh lại không thể cảm nhận được dị năng của Vân Điệp đang ở cấp mấy.