Vân Điệp nhìn ánh mắt đê hèn của Bạo Gào đang quét tới quét lui, quét trên quét dưới thân thể mình thì tay chân của cô ngứa ngáy vô cùng, thật là muốn tẫn cho cậu ta một trận ra trò. Vân Điệp nhai thêm vài miếng mứt dẻo, đè nén tâm tình của bản thân xuống.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng, có một vài kẻ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Bạo Gào bắt đầu lên tiếng: “Nhìn cái gì, tao móc mắt hết bây giờ. Còn cô em xinh đẹp kia, đến đây phục vụ tốt tụi anh rồi tụi anh sẽ bỏ qua cho em và cả lũ bạn nhãi nhép kia của em nữa.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệu Tôn bỗng hiện lên sự nguy hiểm, còn Hụ Tính, Hụ Tình, Bích Ngọc và Đông Phân thì lại ngó qua xem kịch vui. Bọn họ cá rằng tên đầu đỏ ấy sẽ không thể nào có kết cục gì tốt đẹp được.
Vân Điệp chớp chớp mắt nhìn thẳng mặt Bạo Gào: “Sao cơ?”
Bạo Gào cười hạ lưu một tiếng: “Dễ thương đấy, anh thích em rồi đó. Tới đây phục vụ bọn anh đi, miệng em chúm chím thế này chắc khi rên rỉ cũng sẽ mê người lắm.”
Vân Điệp không nói không rằng tung ra hai tia lôi điện, thân thể của Bạo Gào lập tức co giật ngay tại chỗ. Thế nhưng Bạo Gào lại không hề bị té xuống mà cứ giữ nguyên tư thế đứng thẳng như vậy.
Đương nhiên là Vân Điệp không thể nào cho lôi điện giật c.h.ế.t con hàng ngu ngốc này được, cậu ta còn giá trị để lợi dụng. Bất quá, để tha thứ cho cậu ta thì đó là việc không thể nào.
Mới bấy nhiêu tuổi đầu thôi đã học thói hư tật xấu, ỷ vào việc là người của Lê Tấn Hào mà bắt chước người ta đi ra ngoài chơi gái, hãm h.i.ế.p những cô gái không có sức chống trả.
Hôm nay, Vân Điệp sẽ dạy cho tên ranh con này một bài học nhớ đời. Nếu ở nhà cha mẹ không dạy được thì đời sẽ dạy, người khác sẽ dạy. Sớm muộn gì cũng có thể tự học khôn ra mà thôi. Còn nếu vẫn ngu? Thì chết.
Vân Điệp cố định thân thể của Bạo Gào lại, dùng vài tia sét yếu ớt để xé toạc quần của Bạo Gào ra. Mọi người xung quanh há hốc mồm, mắt trợn to nhìn sự việc hiếm hoi đang diễn ra trước mắt.
Bộ phận nhạy cảm của Bạo Gào lồ lộ ở bên ngoài không trung bởi cả hai lớp quần của cậu ta đều đã bị Vân Điệp xé toạc. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi với sự việc đang xảy ra nên nơi đó của Bạo Gào hầu như không thấy đâu cả.
Vân Điệp yêu kiều cười một tiếng, hai mắt của cô lia thẳng đến bộ phận nhạy cảm của Bạo Gào, nhìn chằm chằm không tha: “Ối, phong lưu trên miệng là thế nhưng lại chỉ có từng này thì sao mà hành sự được đây?”
Bạo Gào vừa sợ vừa tức, mặt mày đỏ gay muốn lên tiếng mắng chửi vô cùng nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm. Bởi lôi điện tuy không giật cậu đến cháy đen thì cũng đang khống chế và khiến cậu đau đớn từ tận xương tủy. Thần kinh của Bạo Gào như bị nhói lên từng cơn.
Vân Điệp không hề nương tay, ném ra vài tia lôi điện đánh thẳng vào bộ phận nhạy cảm của Bạo Gào. Mọi người xung quanh đều không dám nhìn thẳng, hiện trường cũng quá dã man rồi.
Tiếng la hét như heo bị cắt tiết của Bạo Gào vang vọng khắp siêu thị. Vân Điệp cong môi cười một cái, thả đến một tia sét mạnh. Bạo Gào rú lên một tiếng đầy thê lương rồi sau đó gục hẳn xuống sàn.
Những người còn lại đều chưa kịp hoàn hồn, hình như lúc nãy bọn họ thấy bộ phận nhạy cảm của Bạo Gào bị Vân Điệp làm cho to ra, nhưng có vẻ như không phải đang sung sướng mà lại vô cùng đau khổ. Cuối cùng bị cháy khét lèn lẹt thành tro bụi rồi rơi xuống, phiêu tán đến tận góc nào trong siêu thị rồi.
Bích Ngọc sợ đến nỗi không thể kiềm chế được, toàn thân cô run rẩy bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của Đông Phân. Ngàn vạn lần không được đắc tội với Vân Điệp, trong lòng của Bích Ngọc chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói này như một lời chú mà cô dùng để tụng niệm.
Đông Phân cũng rất kinh hãi với sự tàn nhẫn của Vân Điệp, có điều ngẫm lại thì điều đó không có gì đáng để nói. Bởi tụi thanh niên kia là người gây chuyện trước, hơn nữa ở tận thế này, nếu không đủ ngoan tâm thì bản thân sẽ c.h.ế.t kiểu gì cũng là việc khó lòng mà tự kiểm soát được.
Diệu Tôn, Hụ Tính và Hụ Tình lại khá vừa ý. Bọn họ không cảm thấy Vân Điệp làm gì không đúng cả. Hiện tại, xã hội đã không còn pháp trị, ra đường mà không biết điều thì sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với người không nên đắc tội mà thôi.
Bây giờ là tận thế, có gì rẻ rúng hơn mạng người ư? Huống hồ, Vân Điệp còn chưa lấy mạng của cậu ta đấy. Đúng lúc này thì cửa siêu thị bật mở, có ba người mặc đồng phục rằn ri của quân đội bước vào.
Vân Điệp nheo mắt, người dẫn đầu nhìn có vẻ quen quen thế nhỉ? Có lẽ cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi thì phải. Viễn Toàn cảnh giác nhìn bốn phía, cho đến khi thấy Bạo Gào và hai tên đồng bọn của cậu ta ở đây thì mới thở ra một hơi.
Ba tên cậu ấm này đều là con cháu của một số cán bộ làm việc trong chính phủ, gia đình của bọn họ đưa ra thỏa thuận với Đại tướng Viễn Liên.
Chỉ cần Đại tướng Viễn Liên có thể bảo vệ cho ba tên cậu ấm này về đến căn cứ an toàn Quân Đội thì vật liệu lẫn những tài nguyên trong tay bọn họ đều sẽ hai tay dâng lên cho Đại tướng Viễn Liên.
Vì căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên cũng không phải là căn cứ an toàn duy nhất. Còn một căn cứ an toàn lớn song song đó nữa, chính là căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào.
Nên Đại tướng Viễn Liên cũng muốn những người cán bộ đó có thể gia nhập vào căn cứ an toàn của mình, khiến căn cứ vững mạnh và sớm ngày phát triển xa hơn trong tương lai.
Hiện nay là thời điểm căn cứ vừa mới được thành lập không lâu, đương nhiên là càng có nhiều nhân lực lẫn tài nguyên thì càng tốt. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ba tên ranh con này khiến Viễn Toàn đau đầu vô cùng, chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t bọn nó.
Tên đầu đinh dắt con zombie nữ đã sớm muốn tè ra quần, cậu ta sợ Vân Điệp sẽ giận cá c.h.é.m thớt. Có thể người tiếp theo Vân Điệp xử lí chính là cậu ta không chừng.
Nhưng khi nhìn thấy Viễn Toàn xuất hiện thì tên đầu đinh liền lấy lại khí thế, chạy nhanh đến bên cạnh Viễn Toàn quát lớn: “Viễn Toàn, anh mau xử con ả này cho tôi đi.”
Tên đầu đinh lẻn nhanh như chuột, chạy đến đứng phía sau Viễn Toàn. Lúc này, giống như đã có thêm can đảm, tên đầu đinh khí thế mười phần hô: “Anh thấy Bạo Gào bị ả ta hại thành bộ dạng gì không? Mau cho ả ta một phát đạn đi đời nhà ma, xem như là báo thù cho Bạo Gào.”
Tên tóc vàng cũng đã đi đến phía sau Viễn Toàn đứng nhưng cậu ta thủy chung im lặng, không hề dám hé răng hay liếc ngang liếc dọc gì cả. Viễn Toàn thấy tình hình như vậy thì trong lòng cũng đoán được ít nhiều.
Nhất định là ba tên cậu ấm vô tích sự này lại đụng chạm đến người ta, gây sự nữa rồi. Nhưng lần này xui xẻo gặp phải một người thật sự có bản lĩnh nên mới bị chỉnh thành bộ dạng thế này.
Nhìn dáng vẻ của Bạo Gào, hạ bộ của Viễn Toàn không nhịn được cảm thấy tê rần. Chiêu này, làm ra được thế này cũng quả thật là độc đáo và mới lạ đó.