Mảnh Ghép Hoàn Hảo Của Tra Nam Tiện Nữ

Chương 14



Tôi chụp bức ảnh người đàn ông kia gửi cho Minh Thùy.

"Biết ông ta không? Nếu cô động vào người đàn ông của tôi. Tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

Sau tin nhắn vừa rồi, Minh Thùy không hề nhắn lại thêm điều gì.

Thế nhưng, đến tối tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạnh Kiên và anh trai.

Mạnh Kiên nói chuyện vẫn tỏ ra rất quan tâm, nhưng hắn lại khéo léo âm thầm nhắc nhở tôi nên kiềm chế một chút.

Về phần kiềm chế cái gì, tôi đoán Minh Thùy và hắn đã có cách thức liên lạc với nhau rồi.

Còn về anh trai tôi, anh ta trực tiếp mắng tôi xối xả, nói tôi không biết xấu hổ.

Tôi mất kiên nhẫn cho luôn số anh ta vào danh sách đen.

Gia đình, nếu chỉ khiến bản thân luôn bực bội và khó chịu khi nhớ đến, vậy thì tôi cũng không cần gia đình này nữa.

Mấy ngày sau, Mạnh Kiên đi công tác trở về.

Theo như kiếp trước, sau cuộc gặp mặt với gia đình hắn ra diễn ra khá suôn sẻ, thì trở về sau chuyến công tác này hắn sẽ chính thức cầu hôn tôi.

Chỉ là lần này, mẹ hắn thể hiện ra không thích tôi như vậy, hơn nữa tôi đã tạo cơ hội cho hắn và em họ trà xanh của tôi gặp nhau sớm hơn, không biết Mạnh Kiên sẽ quyết định ra sao.

Mấy ngày nay, hắn liên tục lấy lý do bận rộn để ít liên lạc với tôi hơn, đến ngày mà hắn cầu hôn trong kiếp trước cũng hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn liên tục nhắn tin cho hắn, nhắn đến mức hắn cảm thấy phiền phức phải nói ra.

"Dạo này em sao vậy? Không có việc gì làm hay sao? Nếu rảnh rỗi vẫy thì nên xem lại cách ăn mặc của em đi. Học hỏi em gái của em kìa, cứ tưởng hôm gặp bố mẹ anh em thay đổi rồi, không ngờ vẫn vậy."

Tôi tỏ ra tủi thân.

"Em cảm thấy anh sắp hết yêu em rồi. Em chỉ cảm thấy sợ thôi. Hơn nữa trước giờ anh nói sợ người khác để ý em, muốn em ăn mặc đơn giản thôi sao?"



Như trước đây hắn sẽ ân cần an ủi tôi không nên suy nghĩ như vậy, nhưng lần này Mạnh Kiên chỉ nhắn lại ngắn ngủn một dòng chữ.

"Đừng làm loạn nữa."

Tôi cười khẩy, xem lại bộ đồ như tắc kè hoa của Minh Thùy trong ảnh, tên đàn ông đê tiện này còn muốn tôi học theo kiểu ăn mặc của cô ta cơ đấy, hóa ra tầm mắt hắn cũng chỉ đến vậy.

Tôi quyết định khi gặp hắn càng phải ăn mặc giản dị hơn. Nhắn tin gọi điện càng hăng say hơn.

Chỉ cần hắn thấy tôi phiền phức thì cơ hội cho một người khéo léo hiểu lòng người như Minh Thùy nhảy vào càng lớn.

Tôi cũng bỏ ra số tiền tích góp cả năm đi làm để thuê người theo dõi hai người bọn họ, và cả ông Tài.

Tôi nghĩ, sẽ có lúc ông ta phát huy được tác dụng.

***

Từ ngày tôi sống lại đã trôi qua được hai tháng.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là Mạnh Kiên và Minh Thùy đều mới chỉ dừng ở mức nhắn tin qua lại, bọn họ vẫn chưa nhảy bổ vào nhau như suy đoán trước đó của tôi.

Sự kiềm chế của Mạnh Kiên có vẻ lớn hơn tôi nghĩ.

Thế nhưng, hắn cũng lấy cớ công việc thoái thác để gặp tôi ít hơn.

Trong lúc tôi suy nghĩ tìm cách thúc đẩy chuyện này, thì công ty thông báo cho tôi một tin tức.

Tôi được cử ra nước ngoài công tác.

Một người mới vào công ty chỉ hai năm như tôi lại có cơ hội ra nước ngoài, đó chính là sự công nhận đối với năng lực của tôi.

Niềm vui bất ngờ này khiến tôi càng hi vọng vào tương lai.

Mặc dù rất vui mừng, nhưng tôi vẫn yêu cầu sếp giữ bí mật chuyện này trước. Kế hoạch của tôi đang trong lúc mấu chốt, chưa thoát khỏi Mạnh Kiên, tôi không muốn giữa đường xảy ra chút biến số nào.

Kiếp trước, tôi cũng nhận được cơ hội lần này, nhưng sau khi nhận lời cầu hôn của Mạnh Kiên, tôi liền tiếc nuối bỏ qua.



Đến chiều, tôi nhận được tin từ thám tử.

Mạnh Kiên và Minh Thùy sau một thời gian ve vãn thì Minh Thùy đã chủ động tấn công dồn dập, họ đã hẹn gặp nhau.

Điều này nằm trong suy tính của tôi.

Thám tử cho tôi biết ông Tài là người nghiện đánh bạc, dạo này ông ta thua liên tục đang rất túng thiếu, vậy nên tôi liền bí mật tiết lộ cho ông ta chuyện đứa con gái mà ông ta từng bỏ rơi đã được một gia đình giàu có yêu chiều.

Ông ta chính là một kẻ không có liêm sỉ, nên khi biết chuyện này liền tìm cách gây khó dễ cho Minh Thùy, đòi một khoản tiền báo hiếu.

Tên đàn ông vô liêm sỉ này thật không khiến tôi thất vọng.

Minh Thùy rất phiền não, cô ta không dám nói với bố mẹ tôi để giải quyết việc này, bởi trong tay ông Tài có bằng chứng một số việc xấu xa của cô ta.

Người như ông Tài luôn sẽ có cách để moi ra những bí mật của kẻ khác, điều mà tôi kiếp trước đến c.h.ế.t cũng chẳng thể làm được.

Đúng là có một số việc, để người xấu xa đối phó với kẻ đê tiện thì sẽ luôn dễ dàng hơn.

Minh Thùy vẫn muốn giữ hình tượng đóa sen trắng trong mắt người nhà tôi, thế nên cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn ông bố tồi tệ đó.

Minh Thùy nghĩ đến tôi, nghĩ ra tôi chính là người đứng sau chuyện này, tất nhiên sẽ muốn ăn miếng trả miếng.

Mà việc trả miếng cô ta nghĩ sẽ khiến tôi đau đớn nhất, tất nhiên là cướp lấy bạn trai của tôi rồi.

Chỉ là, cô ta không biết được bản thân sắp sửa cướp được một món quà thế nào thôi.

Sau khi suy tính, tôi tức tốc đi đến nơi bọn họ hẹn hò.

Tôi nghĩ đã đến lúc để cho Mạnh Kiên đưa ra lựa chọn rồi.

Thật ra, để tôi rời bỏ Mạnh Kiên cũng chẳng phải việc khó khăn, nhưng bởi trước đây tôi quá phụ thuộc vào cảm xúc của hắn, luôn sợ hắn chán ghét mà bỏ rơi tôi mà không thể tự dứt ra được.

Một khi nhìn rõ rồi, tôi đối diện với điều đó thật nhẹ nhàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv