Trước khi đi ra, hắn còn không quên liếc nhìn Minh Thùy, cho cô ta một ánh mắt trấn an.
Mạnh Kiên lái xe đưa tôi về căn phòng thuê.
Dù đã đi được một đoạn khá xa, tôi vẫn có thể nghe được tiếng mắng chửi của bố với theo sau.
"Nhà đang yên ổn, nó về lại quậy tung loạn hết cả lên, đúng là nghiệp chướng."
Tôi mệt mỏi bịt tai lại.
Trên đường trở về, lại một trận im lặng.
Cũng may phòng thuê ở gần, chỉ mất hai mươi phút lái xe là đến. Tôi thật sự sợ cảm giác ngột ngạt này.
Đến trước cổng chung cư, tôi chặn hắn ở bên ngoài.
"Em cần yên tĩnh, anh về đi."
Trước giờ, tôi vẫn không để hắn ở lại qua đêm, thế nên hắn cũng không bất ngờ.
Hắn nắm lấy tay tôi vuốt ve, ánh mắt thâm tình tỏ ra rất đau lòng. Giống như, những ánh mắt cảnh cáo và không hài lòng nhìn tôi trước đó chỉ là ảo giác của tôi vậy.
Hắn nhẹ nhàng an ủi: "Anh tưởng em sẽ cần ngưởi bên cạnh, anh xin lỗi. Em lên nhà rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi rùng mình, cảm giác ghê tởm giống như có ruồi bọ đang bám lên người.
Tôi nhịn cơn buồn nôn đã sắp trào lên trên cổ họng, gật gật đầu tiễn hắn lên xe rời đi.
Nhìn hắn đã đi khuất bóng, tôi lấy khăn ướt lau ra mạnh vào bàn tay vừa bị hắn nắm lấy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tôi nhìn lên khu chung cư, thở dài.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều đang mệt mỏi, tôi lết từng bước leo lên cầu thang bộ, chật vật mãi mới đến nơi.
Vào đến phòng, tôi mệt mỏi nằm cuộn mình trên giường, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
***
Sau cái tát ngày hôm đó, đã nửa tháng nay tôi không không về nhà.
Bố và anh trai tôi cũng không hề liên lạc, tất nhiên vẫn như trước đây, không hề có một lời xin lỗi.
Chỉ có mẹ gọi điện tới, nhưng tôi không nghe máy, bà ấy gọi được hai lần rồi cũng từ bỏ việc liên lạc.
Không thương tâm, cũng không còn oán giận.
Có lẽ, tôi đã quá quen rồi. Hoặc là, tôi đã quá thất vọng về họ.
Lúc này, tôi có thể ra tay đối phó với Minh Thùy mà không còn chút trở ngại tâm lý nào.
Mạnh Kiên lại đi công tác.
Nghĩ tới những ngày không phải diễn kịch cùng hắn, không phải chịu đựng cảm giác ghê tởm từ hắn, tôi liền cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn đôi chút.
***
Từ sau khi học xong đại học, nhờ tấm bằng xuất sắc cùng năng lực thể hiện lúc đi thực tập, tôi được nhận vào làm việc tại một công ty thuộc top đầu của thành phố.
Công việc này giúp tôi có điều kiện để không phải dựa dẫm vào gia đình.
Tôi bắt đầu kế hoạch thoát khỏi Mạnh Kiên cũng chẳng đao to búa lớn gì.
Từ bài học tôi nhận ra ở kiếp trước, tôi nhận thức về một kẻ như Mạnh Kiên chính là, khi càng tỏ ra phụ thuộc và ỉ lại vào hắn, thì hắn sẽ càng cảm thấy phiền toái và chán ghét, nhưng khi tôi muốn rời bỏ hắn, hắn lại càng bám dính.
Vậy nên tôi chủ động bám dính vào hắn trước.
Tuy ở gần Mạnh Kiên khiến tôi ghê tởm, nhưng việc nhắn tin liên tục với hắn để hắn nhanh chóng mất kiên nhẫn thì tôi vẫn làm được.
Từ việc lông gà vỏ tỏi, đến chuyện hỏi han ăn uống, tôi vắt óc suy nghĩ ra đủ loại chuyện nhàm chán để làm phiền hắn.
Trong những lần nhắn tin, tôi cũng khéo léo phàn nàn việc Minh Thùy đăng bài ám chỉ tôi lên mạng xã hội, qua đó tôi "vô tình" gửi ảnh trang cá nhân của cô ta cho hắn.
Mạnh Kiên ậm ừ cho qua, hắn đã không còn kiên nhẫn để cùng mắng chửi Minh Thùy với tôi như ngày trước.
Sau nửa tháng án binh bất động, tôi có chút nóng nảy khi quan hệ của Minh Thùy và Mạnh Kiên vẫn chưa có tiến triển gì thêm.
Sáng tôi vừa nghĩ đến chuyện này, ấy vậy mà buổi chiều trong lúc tôi vừa tan tầm, điện thoại liền nhận được tin nhắn của Minh Thùy.
Cô ta gửi cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Trong tin nhắn là một bức ảnh kèm ghi chú.
"Gặp được bạn trai của chị ở một nơi xa, anh ấy đúng là rất săn sóc nhỉ."
Cũng không biết lý do gì khiến bọn họ gặp nhau, nhưng dù sao cũng có tiến triển.
Với bản tính của Minh Thùy, cô ta đã có cơ hội để ra tay thì sẽ không bao giờ bỏ qua. Tôi chỉ cần cho cô ta động lực.
Tôi vui mừng, đang định nhắn lại một câu thể hiện bản thân đang rất "tức giận" thì bất chợt thấy được một gã đàn ông trung niên đang bước ra từ một chiếc ô tô cũ kỹ, vẻ phong trần khắc khổ khiến khuôn mặt ông ta trở nên rất hung tợn.
Tôi nhận ra người đàn ông này, chính là người trong bức ảnh mà cô nhỏ tôi luôn giấu kín, trong một lần vô tình tôi đã thấy được.
Ông ta chính là Tài - cha đẻ của Minh Thùy.