Bỏ qua vài câu xã giao, lúc dùng bữa, mẹ Mạnh Kiên vẫn lén quan sát tôi. Tôi biết bà ta đang giao lưu ánh mắt với hai người còn lại.
Tất nhiên, bà ta không thích tôi rồi.
Bà ta đặc biết không thích những cô gái trẻ đẹp, nói đúng ra là bà ta ghen ghét.
Mẹ Mạnh Kiên có dáng người khá khiêm tốn, khuôn mặt còn chưa đạt đến mức trung bình.
Nhưng bà ta lại kết hôn được với một người đàn ông khá đẹp trai.
Bà ta luôn không tự tin khi ở cạnh ông ấy. Hơn nữa, ông bố chồng kiếp trước này của tôi còn từng ngoại tình, đối phương là một thiếu nữ mơn mởn, tuổi còn ít hơn cả Mạnh Kiên.
Điều đó càng khiến mẹ hắn bài xích những cô gái xinh đẹp.
Tôi chợt hiểu ra, kiếp trước bà ta thân thiết với Minh Thùy đều có lý do cả.
...
Cha mẹ Mạnh Kiên đều là công chức, rất để ý mặt mũi. Chưa về chung nhà, hai người dù có không hài lòng với tôi đến đâu thì buổi gặp đầu tiên vẫn như kiếp trước, diễn ra với vẻ ngoài khá tốt đẹp.
Tôi không hi vọng chỉ sau một cuộc hẹn đã thoát được Mạnh Kiên. Cái tôi cần là sau khi mẹ hắn gặp tôi, sẽ ngăn cản mối quan hệ của tôi và hắn.
Muốn chính hắn tự từ bỏ còn cần thêm nhiều thời gian nữa.
Sau khi tiễn hai người trở lại khách sạn, Mạnh Kiên đích thân lái xe đưa tôi về nhà.
Trên xe, hai chúng tôi im lặng suốt đoạn đường, tôi biết hắn đang không vui.
Tôi nhìn tay hắn nắm vào vô lăng, chặt đến nỗi da trắng bợt, các khớp xương cũng nổi lên rõ ràng.
Hắn đang cố gắng kiềm chế.
Bây giờ, hắn vẫn đang đóng vai bạn trai dịu dàng và thấu hiểu, nên hắn vẫn rất kiên nhẫn với tôi.
Sự sợ hãi được đè nén xuống trong lòng lại có chút rục rịch, tôi cũng không có hứng thú để nói chuyện, liền dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đột nhiên.
Kétttt...
Tiếng động cơ bị dừng lại đột ngột vang lên có chút kinh dị.
Mạnh Kiên đột ngột phanh xe, tôi cũng không giữ nổi thăng bằng mà chúi đầu về phía trước, đầu óc choáng váng.
Tôi cùng Mạnh Kiên nhanh chóng hoàn hồn, hốt hoảng đi xuống kiểm tra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Dưới đất, Minh Thùy đang ngã ngồi trên mặt đường, cô ta mặc một bộ váy voan mỏng màu thiên thanh rất hợp với khí chất giả nai của cô ta.
Lúc này, do tư thế ngồi mà chiếc váy đã bị kéo lên đến nửa đùi, lộ ra đôi chân trắng muốt.
Ngã cũng thật đẹp, tư thế vừa vặn.
Ánh mắt cô ta hoảng hốt sợ hãi nhìn về phía tôi, rồi lại quay sang nhìn về phía Mạnh Kiên.
Mắt đã ngấn lệ. Nhìn qua thật mong manh yếu đuối.
Hình ảnh này quả thật rất gợi tình, độ sát thương cực cao, có thể khiến bất kì tên đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ nổi lên tâm tư không đứng đắn.
Tôi lại có thêm nhận thức mới về Minh Thùy, vừa nghĩ tới liền không nhịn được buột ra miệng.
"Rẻ tiền."
Nghe được lời này, mặt cô ta tái đi, trông lại càng thêm nhu nhược.
Nhìn bộ dạng này của Minh Thùy, tôi có ngu cũng biết cô ả đang âm mưu gì.
Mặc dù Mạnh Kiên là món quà đặc biệt mà tôi muốn dành tặng cô ta, nhưng nhìn vào sự trơ trẽn này của Minh Thùy, tôi rất muốn hỏi, "thật sự không còn chút nhẫn nại nào hay sao?"
Buổi chiều vừa thấy sự thay đổi của tôi, buổi tối đã gấp gáp chạy tới ngã trước mặt bạn trai tôi rồi.
Vừa rồi trên xe tôi không hề ngủ, tôi biết Mạnh Kiên chỉ gặp tình huống bất ngờ nên phanh gấp mà thôi.
Nhìn lại Minh Thùy, cô ta ngã cách chiếc xe của Mạnh Kiên cả một đoạn dài.
Chỉ cần là người tỉnh táo thì liền biết cô ta chưa bị đụng, không hề bị thương, nhưng cô ta vẫn ngồi lì dưới đường, đây rõ ràng là đang ăn vạ.
Tôi rất muốn cười, nhưng phải gắt gao mím chặt môi, rất sợ mình sẽ không nhịn được mà cười lớn.
Nếu bình thường tôi sẽ mặc kệ cô ta, nhưng lúc này Mạnh Kiên đang ở ngay cạnh, tôi còn đang suy nghĩ tìm cơ hội để hai người họ cọ xát.
Đột nhiên, cơ hội lại đặt tới trước mặt, ngu gì không nắm lấy.
Tôi nhìn Minh Thùy bằng ánh mắt khinh miệt, mở lời liền châm chọc kích thích cô ta.
"Đêm hôm cô không ở nhà tâm sự với mẹ tôi, ăn mặc mát mẻ chạy ra đường làm gì vậy? Định hù ai hả?"
Quả nhiên, Minh Thùy không phụ sự kì vọng của tôi, cô ta chưa cần nghe hết câu, nước mắt cá sấu đã ào ào rơi xuống.
"Chị, em ăn tối xong có chút không tiêu liền ra ngoài đi bộ, bác hay ngủ sớm em không dám làm phiền."
Cô ta nói xong câu cuối liền khóc nấc lên.
Nói thì nói lại còn rất trơn tru lồng ghét việc tôi không biết chuyện mẹ hay ngủ sớm hay muộn vào trong câu.
Không dấu vết nói tôi là kẻ vô tâm.
Việc này Minh Thùy làm rất giỏi. Tôi đã quá quen rồi.
Trước kia, cứ mỗi lần cô ta rơi nước mắt và nói ra một câu gì đó, là tôi sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt khác lạ.
Tôi luôn tự hỏi, cô ta lấy đâu ra lắm nước mắt như thế.
Giống như luôn tích trữ cả thùng, đến lúc cần là đổ ra vậy.
Đột nhiên, tôi nhận thấy có gì đó sai sai.
Từ khi xuống xe hình như chỉ có tôi cùng Minh Thùy phối diễn, Mạnh Kiên hoàn toàn im lặng.
Tôi cau mày quay lại nhìn hắn.
Bắt gặp tầm mắt của tôi, hắn mới giật mình vội vàng thu hồi lại ánh mắt chứa đầy dục vọng đang nhìn chằm chằm vào đôi chân của Minh Thùy.
Hắn đưa tay che miệng ho khan một tiếng, mặt còn hơi mê mang.
Chắc hẳn vừa rồi Minh Thùy đã thành công dùng vẻ lẳng lơ của mình thu hút được hắn rồi nhỉ.
Sức hút của cô ta quả thật không đùa được.
Nhìn xem, Mạnh Kiên còn vừa thất thố.
Có lẽ lúc này, hắn mới nghĩ ra người đang nằm ăn vạ giữa đường kia là cô em họ quý hóa mà tôi vẫn hay kể với hắn cũng nên.
Tôi cảm thấy thật nực cười, Mạnh Kiên trước giờ cũng là dáng vẻ này sao?
Trước kia do hắn diễn quá đạt, hay do tôi quá ngu ngốc mà phải đến khi c.h.ế.t đi sống lại, tôi mới có thể nhìn thấu được bộ mắt thật của hắn.
Khi đã biết rõ hắn rồi, tôi nhìn thấy hắn, khắp nơi đều là dáng vẻ xấu xí.
Mỗi một hành động, một vẻ mặt hay cả cách hắn quan tâm đến tôi đều khiến tôi ghê tởm đến mức buồn nôn.
Không để tôi chờ lâu, hắn rất nhanh sẽ thể hiện sự ghê tởm đó ra với tôi rồi.