Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 19: Bánh Quế Hoa Hạt Dẻ



Về phía Trần đại tướng quân, Lâm Trạch Vu đã đến Đông Liệt thu mua Cát căn năm nay, tiền cũng đã cọc một nửa. Vì vậy mùa đông này binh sĩ ở Nam cương không phải lo cái ăn cái mặc. Đợi qua năm nay nàng sẽ chỉ dạy chi tiết hơn cách trồng Cát căn cho họ.

Tôn Lạc Anh nghiêng người nhìn mấy con chuồn chuồn vờn nhau trên mặt hồ, tâm trí nàng lại lang thang về thời thơ ấu, lúc vẫn còn êm ái trong tay mẹ.

“Mẫu thân…”

Đột nhiên có một tiếng va chạm vang lên, sau đó là chiếc thuyền rung lắc một trận, kéo nàng về thực tại. Tôn Lạc Anh vừa ngồi dậy, trước mặt là một chiếc thuyền khác có vẻ vừa đâm vào nàng.

“To gan, là kẻ nào dám ở đây làm càn?!”

“…”

“Ngươi là…”

Người trên thuyền bên cạnh cũng bắt đầu ngồi dậy xoa trán khó chịu.

“Đâm vào thứ gì vậy?”

“…”

Hai người trơ mắt nhìn nhau, thì ra hắn là người mới, Tác Na Thuỵ Hằng. Đó là lý do không ai nói cho hắn hồ Diệp Tịnh này không ai được phép đi thuyền.



“A…Hoá ra là bệ hạ.”

Tôn Lạc Anh thở dài một hơi, có khi là nàng cùng hồ này không có duyên. Nằm ở đây hai lần thì đúng hai lần đều bị người khác làm phiền. Dung Chỉ đó thì quả thật hống hách đáng ghét, nhưng Thuỵ Hằng người ta dù gì cũng là người mới, không biết không có tội. Chỉ có đám nô tài dám để hắn xuống đây mới là có tội.

“Minh trắc phu cũng đến đây dạo thuyền sao?”

Tác Na Thuỵ Hằng bình thường nhìn đã đẹp, lúc có ánh nắng chiếu vào càng đẹp hơn. Tôn Lạc Anh không khỏi xuýt xoa trong lòng một hơi, nữ nhân Tây Vực nổi tiếng xinh đẹp, nam nhân lại càng là cực phẩm khó tìm.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó lại nhoẻn miệng cười.

“Lần đầu đi quanh hoàng cung đã để ý hồ này rất đẹp. Không ngờ cũng là nơi yêu thích của bệ hạ.”

“Chỗ này gọi là hồ Diệp Tịnh.”

“Ừm? Diệp Tịnh, tên hay lắm.” - Hắn gật đầu xem xét.

“Sau này ngươi chỉ được ngắm thôi, không được mang thuyền xuống đây nữa.” - Nàng thở dài nói.

Tác Na Thuỵ Hằng chớp chớp mắt, nhìn nàng với vẻ không hiểu lắm.

“Tại sao không được?”

“Bởi vì nếu có người khác ở đây thì chuyện như lúc nãy sẽ xảy ra. Trẫm không thích.” - Nàng chỉ xuống mũi thuyền.



Hắn tỏ ra ủ rũ, không tin được là nơi yêu thích đầu tiên đã bị cấm chơi đùa. Mặc dù gương mặt đó lúc dỗi trông cũng đáng yêu lắm, nhưng Tôn Lạc Anh còn lâu mới nhường cho y. Cảm giác âm ỉ trong đầu vì vụ va chạm lúc nãy vẫn còn ong ong bên tai.

...****************...

Văn Kiệt Tuân cùng Mã Lang Thương lại thuận thảo với nhau trên triều, bàn đủ loại kế sách như thân nhau từ mười kiếp. Hoà Thân vương cùng Thành An vương ngoài mặt cũng nguội lạnh rồi. Tôn Lạc Anh ngửa cổ ra sau ghế, lợi ích từ Tây Vực là một điểm mạnh nhưng để vuột mất cơ hội chia rẽ bọn họ đúng là đáng tiếc.

Nhưng nàng biết, nếu là vì ngôi vị thì vỏ bọc thuận thảo đó chỉ xây lên cho người khác xem thôi. Bên dưới bề mặt yên tĩnh đó lại là một màn long tranh hổ đấu, ta sống ngươi chết. Chuyện chém giết nhau sẽ xảy ra sớm, nhưng e là chúng sẽ âm thầm chờ đợi để máu nàng tẩy sạch hoàng cung. Khi đó chúng mới tàn nhẫn đạp kẻ còn lại xuống, ung dung bước lên xác nàng để thâu tóm giang sơn vạn dặm.

Tôn Lạc Anh gõ bút lên xuống nhịp nhàng, im lặng nhìn đĩa bánh quế hoa hạt dẻ trên bàn.

“Bánh này ai mang tới?”

Lý Mạnh đang say ngủ bên cạnh bừng tỉnh, giật mình dừng động tác mài mực của mình, mực đã tràn ra bàn một ít.

“Dạ…là..là bánh của Tần lễ phu, thưa bệ hạ.”

Trong khi Tôn Lạc Anh khẽ cắn bút, Lý Mạnh loay hoay lau sạch mặt bàn.

“Phải rồi, thức ăn. Có khi nào là Tần Vũ thường bỏ độc vào thức ăn của ta? Chỉ cần mang những thứ này đến, ta sẽ không kiêng kỵ mà ăn vài miếng.”

Tôn Lạc Anh nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trên bàn như thứ thuốc độc chết người. Khi Lý Mạnh không để ý, nàng lén giấu một miếng bỏ vào tay áo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv