Sau
Cẩn thận trở về nhà họ Vương, Bảo Lâm nhét một mảnh giấy nhỏ ở cửa nhà bố mẹ cô, rồi lại lặng lẽ rời khỏi đó.
Bố cô, Vương Kiến Đảng, là người biết chữ, dù sao thì lúc nhỏ ông cũng đã học tại Thảo Đường ở Trần Gia Trang hai năm, mặc dù chỉ biết một số từ thông dụng nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc ông đọc thư.
Sau khi ra khỏi nhà, Bảo Lâm ngay lập tức đi về phía cây cầu đá bắc qua sông Đại Thanh.
Các ruộng nước trong thôn đều phân bố ở hai bên sông Đại Thanh, các ruộng nước này ban đầu được khai ra ở đó là để thuận tiện cho việc tưới tiêu.
Sau này vì để thuận tiện cho việc đi lại và vận chuyển lúa gạo, trong thôn đã cho xây dựng một cây cầu đá ở chỗ hẹp nhất của khúc sông này, đây cũng là nơi duy nhất có thể qua sông Đại Thanh trong vòng năm dặm gần thôn Thượng Hà.
Ở chỗ cách cây cầu đá không xa, Bảo Lâm từ trong không gian lấy ra chiếc chăn bông và mang trên lưng, sau đó còn lấy ra một cái ba lô từ đời trước của cô, nó có màu đen tuyền và có thể đựng được rất nhiều đồ bên trong.
Bảo Lâm gói bên trong một cái nồi bằng sắt nhỏ và một túi đường đỏ mà cô ấy đã đổi khi đến thị trấn vài ngày trước. Cô ấy dùng vải bọc một nửa bao muối, một cục sạc dự phòng, một chiếc lược và một chiếc khăn trải giường.
Bây giờ cứ gói thật nhiều trước đã, ít nhất phải làm cho túi phồng lên để vừa nhìn vào là biết ngay ở bên trong có đồ, đến lúc cần thứ gì thì có thể lấy ra.
Vừa đi qua cây cầu đá thì thấy đám cỏ bên cạnh bỗng dưng lay động còn kèm theo những tiếng sột soạt.
“Bảo Lâm, là tôi, cô đến rồi.” Lý Thảo bước ra khỏi bụi cỏ, đứng trước mặt Bảo Lâm, khẽ chớp mắt, lời nói chứa đầy sự kích động và nghẹn ngào, cô quả nhiên không tin nhầm người.
“Ừm, tôi đã đến rồi đây, đừng chần chừ nữa chúng ta đi thôi, trước tiên phải rời khỏi chỗ này đã.”
Bảo Lâm bây giờ rất may mắn vì ở thôn nghèo nên không nuôi nổi chó, bằng không nếu trong thôn mà có một hoặc hai con chó, hai người họ có thể ra khỏi được đây không là một vấn đề.
“Được.” Lý Thảo bây giờ đã hoàn toàn coi Bảo Lâm là tâm phúc của mình: “ Để tôi giúp cô xách cái túi này cho.”
“Đừng, cô đã xách nhiều đồ như vậy rồi còn muốn giúp tôi sao! Hơn nữa cái túi này không nặng, bên trong chỉ là mấy đồ lặt vặt, một mình tôi xách là được rồi.” Bảo Lâm nói xong liền men theo ánh trăng đi vào một con đường nhỏ sau đó đi thẳng về phía trước.
Lý Thảo ở phía sau cười tít mắt, nhấc gùi lên và vội theo sát phía sau.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò dưới ánh trăng bước đi càng lúc càng xa, bắt đầu cho cuộc hành trình mới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Kiến Đảng khi thức dậy vừa mở cửa ra thì nhìn thấy dưới đất có một mảnh giấy nhỏ được nhét qua khe cửa.
Ông mở ra xem nội dung bên trong, vẻ mặt càng xem càng nghiêm túc, Vương Kiến Đảng không ngờ con gái của mình lại to gan đến như vậy. Không, đây chắc chắn không phải là một lời khen, nếu như bây giờ Bảo Lâm xuất hiện ở trước mặt ông, thì một người cho dù trước giờ luôn chiều chuộng con gái như ông cũng sẽ không nhịn nổi mà ra tay dạy cho đứa trẻ gan to bằng trời này một bài học nhớ đời.
Cô lại cả gan dám âm thầm nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lý, vả lại còn không từ mà biệt đi theo Lý Thảo kia, đã vậy cũng không nói rõ cô sẽ đi đến đâu, đây chẳng phải là đang cố ý chọc ông ấy tức chết sao!
Ông biết con gái của mình có chính kiến lớn, nhưng không ngờ nó lại lớn đến mức này, khi về nhất định phải trừng trị cô thích đáng.
Vương Kiến Đảng quay người lại đem chuyện này nói cho Tô Hồng Anh vẫn đang mải mê chải đầu nghe.
“Á!” Tô Hồng Anh dùng lược kéo mạnh một mớ tóc trên đầu xuống, nhưng đây không phải là điều mà bà quan tâm, bà chỉ vào tờ giấy trên tay Vương Kiến Đảng: “Những gì viết trên đó là sự thật?”.
Nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Vương Kiến Đảng, Tô Hồng Anh không còn quan tâm đến điều gì nữa, bà nhảy ra khỏi giường, đánh rơi một chiếc giày nhưng cũng không thèm nhặt nó lên mà chạy thẳng đến phòng ngủ của Bảo Lâm. Bước vào, chỉ nhìn thấy một mình Văn Quân đang ngủ trên giường, hai vợ chồng bà đi ra ngoài tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng chẳng thấy bóng dáng của Bảo Lâm đâu.
“Cái con ranh này, để coi khi nó về tôi sẽ trừng trị nó thế nào, gan cũng to thật đấy chứ.” Tô Hồng Anh vẻ mặt đầy lo lắng, lẩm ba lẩm bẩm bước vào nhà.
“Vợ thằng hai à, cô đang tìm gì thế?”
“Mới sáng sớm đã càm rà càm ràm, tóc tai cũng không chải, quần áo thì xộc xệch, giày thì mất một chiếc, mới sáng sớm mà muốn làm gì vậy, muốn tạo phản à, còn không nhanh về thu dọn đi, người khác không biết còn tưởng lão nương làm gì cô!”
Bà Vương vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Hồng Anh như vậy thì vô cùng tức giận, mới sáng sớm đã mang xui xẻo đến cho bà rồi, còn đứa con trai thứ hai của bà cũng thế, cứ như không hề thấy sự hiện diện của người mẹ này vậy, không thèm chào không thèm hỏi, chắc chắn là thiên vị vợ nó hơn rồi, bây giờ không còn là người con ngoan ngoãn, lễ phép như ngày trước nữa.
Tô Hồng Anh khi nghe thấy những lời trách móc vô cùng bất mãn của bà Vương cũng không có phản ứng gì nhiều, cô con gái cưng của bà không biết đã đi đâu rồi, vì vậy bà không còn tâm trạng để quan tâm đến những lời bà Vương nói nữa, bà chỉ quan tâm đến tâm trạng của mình lúc này.
“Ồ, con không tìm gì cả, thôi con quay lại thu dọn đây.” Tô Hồng Anh ỉu xìu, nói xong cô bơ phờ trở về phòng.
Bà cùng Vương Kiến Đảng ngồi bên giường, trong lòng cảm thấy trống rỗng không còn sức sống.
“Cứ để nó đi như vậy mà không quan tâm sao?” Vương Kiến Đảng sờ vào mảnh giấy, chậm rãi nói.
“Chứ không thì sao! Ông biết chúng nó đã đi đâu à? Rồi làm thế nào để tìm được chúng nó đây?”
“Hơn nữa đêm qua chúng đã bỏ đi rồi, ông có đuổi kịp không? Còn việc trong nhà thì phải làm sao? Nếu như việc mà Bảo Lâm làm bị người khác biết, Lý Đào và nhà họ Lý sẽ để yên cho nó à!”
“Con gái của ông đã làm ra việc tốt gì, hôm đó phải chọc nó tức chết.” Tô Hồng Anh vừa nghiến răng vừa chải đầu tóc rối như tổ quạ của mình.
“Hơ hơ, chẳng phải nó cũng là con gái của bà sao? Đúng rồi, Bảo Lâm ở ngoài sẽ không bị ăn hiếp đâu.” Vương Kiến Đảng ngốc nghếch gãi đầu.
“Yên tâm đi, con gái của chúng ta thông minh như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nó bị ăn hiếp lần nào. Hơn nữa, nó còn một mình đến thị trấn học trung học, suốt ngày chỉ biết học hành, cái gì cũng giỏi hơn chúng ta.” Tô Hồng Anh nghĩ đến đây liền tự an ủi mình. Đúng vậy, Bảo Lâm rất thông minh nhất định nó sẽ không sao, đúng vậy, đúng vậy.
Thu dọn xong đồ đạc của mình, Tô Hồng Anh kéo lấy Vương Kiến Đảng: “Đi thôi, đi nói với mẹ chuyện Bảo Lâm tới nhà bạn học của nó, nói cho rõ ràng kẻo người khác lại hỏi rồi đoán già đoán non.”
“Ồ, được.” Vương Kiến Đảng đáp lại và đi theo sau Tô Hồng Anh.
Bà Vương đang ở trong chuồng gà ở sân sau sờ trứng, nhìn thấy hai vợ chồng cùng nhau đi tới, liền tức giận trợn mắt: “Có chuyện gì vậy? Chưa chọc tôi tức chết chưa thấy hả dạ à!”
“Làm gì có chứ mẹ, do sáng nay hai vợ chồng con ngủ mơ nên bị mộng du thôi ạ!” Vương Kiến Đảng liền đến bên cạnh dìu bà Vương rồi cúi người xuống, sờ vào mấy quả trứng.
“Hôm nay gà đẻ tốt ghê mẹ nhỉ, đẻ tận 4 quả.”
Mỗi gia đình trong thôn có thể nuôi bao nhiêu con gia cầm đều có định mức cả, chẳng hạn như nhà họ Vương có mười ba người, ba người một con, nhà họ Vương nuôi được bốn con.
Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Vương Kiến Đảng, bà Vương liền biết xảy ra chuyện rồi: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?’
“Mẹ, chuyện đó ... Hôm nay, Bảo Lâm đến nhà bạn học của con bé chơi, có thể là vài ngày nữa mới về, con đến để báo với mẹ một tiếng.” Vương Kiến Đảng do dự một hồi cuối cùng cũng nói ra.
“Cái gì cơ? Vào lúc này còn đến nhà người ta chơi, lại còn chơi tận mấy ngày, có đáng tin không đây?” Bà Vương nghiêm khắc chất vấn, có điều khi nhìn thấy sắc mặt của hai vợ chồng họ thì biết đây không phải chuyện gì to tát, bằng không họ sẽ điên lên cho xem.
“ Được rồi, hai cô cậu tự biết là được, chuyện của nó ta không quản nổi, cũng không thèm quản, vừa hay có thể tiết kiệm được mấy bữa ăn.”
Bà Vương cầm lấy trứng, quay người lại tức giận bỏ đi, chỉ cần nhìn thấy hai vợ chồng này thì liền khó chịu, dù sao thì cũng chỉ là cô cháu gái không được yêu thương, cứ để tùy họ quản, bà ta không muốn hỏi, không muốn quan tâm và cũng không muốn lo lắng.