Tần Mộc thấy da đầu tê rần lan xuống khiến cả người nàng cứng đờ, nhiệt độ hai bên tai tỏa ra đỏ lan lên hai má.
Nàng nhanh chóng đồng ý.
"Tuân mệnh, bệ hạ."
Ninh Thanh Mộng nghe xong liền rời đi hướng đến Phượng Hoàng Cung. Thanh Loan kéo vạt áo làm cho Tần Mộc đang ngây người bừng tỉnh đuổi theo. Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Nữ đế quá ôn nhu, chẳng lẽ bấy lâu nay nàng đều nghe phải những lời đồn đãi ác ý sao?
Tần Mộc: [Hồ Đồ, ngươi có cảm thấy nữ đế có phần rất ôn nhu không?]
Hồ Đồ: [Hả? Gì? Ta không để ý.]
Tần Mộc: [.....Lượn đi.]
Tần Mộc cảm thấy cái Hệ thống Hồ Đồ này thật sự không thể tin tưởng, nó luôn lựa thời khắc mấu chốt mà mất sóng.
Ninh Thanh Mộng một thân là nữ đế, vậy mà mỗi một câu nói với Tần Mộc đều vô cùng châm chước. Không thể chỉ vì mình là ân nhân cứu mạng mà thái độ nữ đế lại xoay 180 độ như vậy.
Chuyện này đương nhiên là không có khả năng.
Tần Mộc biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, Thanh Loan thoán thấy liền muốn mở miệng hỏi nàng có chuyện gì, nhưng nữ đế đã lên tiếng trước.
"Tần Mộc, từ nay ngươi hãy hầu hạ pha trà, rót rượu, mài mực ở cạnh ta."
Mỗi lần nữ đế mở miệng là mỗi lần Tần Mộc chăm chú thưởng thức dung nhan kia. Đợi lúc nữ đế nói xong Tần Mộc sẽ ngay lập tức đáp lời.
"Vâng."
Pha trà, rót rượu, mài mực? Nhẹ nhàng vậy sao? Hơn nữa bổng lộc còn tăng gấp đôi, đây thật sự là tiền trên trời rơi xuống.
Tần Mộc cảm thấy có chút khó tin, như là nàng được thay thân đổi phận. Lại còn được nữ đế quan tâm? Thì ra là ân nhân cứu mạng sẽ nhận được đãi ngộ kiểu này.
Tần Mộc lạc vào những suy nghĩ vô cùng phong phú, cho đến khi Thanh Loan gọi cùng quay về Phượng Hoàng Cung nàng mới tỉnh lại.
"Đến đây, ta dạy cho ngươi pha trà."
Thanh Loan vừa rồi đã nhắc qua, nữ đế bây giờ đang tắm rửa, sau khi tắm xong nàng liền đến thư phòng xử lí chính sự.
Ngày thường pha trà đối với Tần Mộc vô cùng đơn giản nhưng bây giờ nàng mới biết pha trà đúng cách đem dâng nữ đế là như thế nào. Tuyệt đối không thể qua loa.
Thanh Loan bước đến phía trước, tay vừa làm động tác, miệng vừa diễn giải cho Tần Mộc cách pha trà. Tần Mộc vốn hiếu học, khi trước mỗi lần được thử sức với một kiểu nhân vật mới nàng sẽ bỏ thời gian học tập để làm phong phú nhân vật, luôn khoác lên mình hào quang chuyên nghiệp.
Đầu tiên lấy nước ấm rưới một lượt qua ấm Tử Sa*, đó là rửa ấm trà. Tiếp đó Thanh Loan gắp một lượng lá trà Phổ Nhĩ, dùng nước nóng trần sơ qua lá trà. Đợi hương thơm của trà bay ra Thanh Loan liền rót ra một cái kháo trà*, đó là một cái bát gốm sứ trang trí hình một con mèo. Tần Mộc nhận ra hình mèo kia so với Tiểu Đoàn Tử có điểm tương đồng, liền nghĩ là nữ đế cho người làm ra.
Nước sôi lại được Thanh Loan cho thêm vào ấm, đợi cho lá trà nở ra cô liền lấy nắp ấm đóng lại, cô nói đây là ngâm trà, làm như vậy sẽ khiến trà thơm hơn. Xong, Thanh Loan lại lấy thêm dụng cụ có lưới lọc, đây là lược trà. Cô đem toàn bộ thông qua lược trà rót vào chén tống*, loại bỏ hết xác trà. Sau, từ chén tống rót trà ra chén con, lúc này mới gọi là hoàn thành.
Thanh Loan mỗi bước đều thực hiện chậm rãi, giảng giải vô cùng chi tiết giúp Tần Mộc dễ dàng nắm bắt.
"Mỗi khi bệ hạ uống xong một ly ngươi liền phải châm thêm vào chén, không được để chén không."
"Vâng."
Tần Mộc đem mọi thứ ghi nhớ, tuy nàng thoạt nhìn chút chút ngốc nghếch nhưng năng lực học tập không thua kém ai, rất nhạy bén.
Nàng theo Thanh Loan đến thư phòng chờ Ninh Thanh Mộng. Chỉ là Tần Mộc có chút tò mò, Ninh Thanh Mộng không thích có nhiều người hầu hạ, chỉ có duy nhất Thanh Loan bên người, vậy là ai đang hầu hạ nữ đế tắm gội, thượng bào.
"Thanh Loan tỷ, ta có thể thỉnh giáo một chuyện được không."
Tần Mộc thấy Thanh Loan lưng thẳng tắp, hai tay đan lại trước bụng đây là tư thế quen thuôc của cô, nhưng đối với Tần Mộc chỉ vừa làm theo đã cảm thấy ngại ngùng không quen.
Thanh Loan vẻ dò hỏi xoay mặt nhìn Tần Mộc.
"Nếu tỷ đã ở đây vậy thì ai đang hầu hạ bệ hạ tắm gội?"
Lời vừa nói ra đã nghe tiếng Thanh Loan cười: "Bệ hạ không cần người hầu hạ chuyện tắm gội."
Nghe xong Tần Mộc lại càng thêm nghi hoặc. Trong ấn tượng của nàng người hoàng tộc làm gì cũng cần người phục vụ, vậy mà Ninh Thanh Mộng thân là nữ đế lại không cần người hầu hạ.
"Đừng tò mò tâm tư của bệ hạ."
Thanh Loan thấy biểu tình của Tần Mộc liền thiếu chút nữa không nhịn được cười, may mà cô nhịn xuống được chỉ nhắc nhở nàng một câu.
Tần Mộc là người mới đương nhiên sẽ có một số chuyện nàng không biết đến, ví như những thói quen và nội tâm của Ninh Thanh Mộng, chỉ là Thanh Loan vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Nữ đế hoàn toàn không như Tần Mộc nghĩ, nàng chưa từng để trong cung này bất luận ai phải chịu khổ, bản thân từng lăn lộn ngoài chiến trường, trên đầu lưỡi kiếm cũng đã thấm đủ nhiều máu tươi. So với những cực khổ trong cung thì những chuyện kia rõ là gấp mười lần.
Mọi người đều cho rằng nữ đế thí huynh đoạt vị vô cùng tàn nhẫn, nhưng phía sau không phải ai cũng tường.
Thế nhân chỉ biết thần vương với chiến công hiển hách bị nữ đế dùng kế đem trảm trong sân cùng với tướng quân, vì bị tranh quyền đoạt vị mà mất mạng. Nhưng chuyện mà nhân thế không biết chính là chiến công của thần vương đều là cướp của người khác, chính là cướp từ nữ đế hiện tại.
Năm đó Thiên Vũ công chúa chiến công là một tay nàng có được. Nhưng đau lòng hơn chính tiên đế năm đó cũng ngầm đồng ý chuyện kia, không một ai vì Thiên Vũ công chúa mà nói lên một tiếng công đạo. Nàng đành phải tự mình một tay nâng kiếm mà đoạt lại những gì thuộc về mình.
Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến kéo suy nghĩ của Thanh Loan trở về thực tại. Ninh Thanh Mộng đang ôm Tiểu Đoàn Tử trong lòng chậm rãi đi về hướng thư phòng.
Hiện giờ Ninh Thanh Mộng đã cởi bỏ những phục sức trang trọng thay bằng một thân vàng nhạt trường bào đơn giản, phía trước trường bào có thêu hoa văn phượng hoàng màu bạc, cao quý mà không khoa trương. Mái tóc dài cũng chỉ được nàng tùy ý búi lên, một chút điểm trang cũng được tẩy sạch. Hiện ra rõ ràng khí chất thanh nhã như mây trắng, chậm rãi du dương.
"Tham kiến bệ hạ."
Tần Mộc lần đầu tiên thấy nữ đế ăn mặc nhẹ nhàng, vẻ uy nghiêm thường ngày giảm đi đáng kể, lại thêm vài phần gần gũi làm người khác muốn thân cận.
Kia một thân đại mỹ nhân, Tần Mộc nghĩ bất kì ai mà không có ý niệm muốn kề cận, chỉ tiếc đại mỹ nhân này cũng chính là Ninh Quốc nữ đế. Ai ai cũng có loại tâm tư đó nhưng không phải ai cũng có loại can đảm đó.
Ninh Thanh Mộng đem Tiểu Đoàn Tử thả xuống dưới, nó liền đi về hướng Tần Mộc cọ qua cọ lại dưới chân nàng làm đáy lòng nàng mềm nhũn. Vạn vật đều có linh tính, mèo còn biết báo ân, so ra còn hơn không ít người.
Tần Mộc cố gắng không ngồi xuống vuốt ve tiểu miêu kia. Giương mắt lên liền thấy Ninh Thanh Mộng đang nhìn mình, không có cảm giác lạnh lẽo thường ngày ngược lại còn mang vài phần nhu hòa. Tần Mộc thấy trong lòng tê dại cùng khẩn trương, phía sau bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
"Xem ra Tiểu Đoàn Tử thực thích ngươi."
Ninh Thanh Mộng nhàn nhạt nói một câu xong liền đi đến án biên, Tần Mộc cũng không biết phải đáp lại như thế nào, hay là nàng nên cảm ơn một tiếng? Thôi bỏ đi.
Ninh Thanh Mộng ngồi xuống, rũ mắt nhìn trên bàn đầy sổ ghi chú nhỏ.
"Ở đây có Tần Mộc là ổn rồi. Thanh Loan, ngươi có thể lui về làm việc của mình."
"Vâng."
Thấy Thanh Loan không thèm nhìn mình cái nào đã liền rời đi.
Tần Mộc cảm thấy mình như cô học trò tập sự bị sư phụ bỏ lại ngơ ngác. Nàng thoáng hốt hoảng không giữ được bình tĩnh.
Tần Mộc lén nhìn thoáng qua Ninh Thanh Mộng, tuy chỉ lén nhìn nhưng nàng vô cùng mất tự nhiên. Cứ như một mình cùng với chủ tịch công ty ở chung một chỗ, dù không giao tiếp gì vẫn thấy khó xử.
Tiểu Đoàn Tử kia đã lăn ra dưới chân Ninh Thanh Mộng mà ngủ thoải mái, Ninh Thanh Mộng thì chăm chú xem tấu chương.
Tần Mộc không dám nhìn qua, mắt hướng phía trước. Trong đầu hồi tưởng gương mặt của Lý ma ma khi dặn dò mình.
Không cần nhìn thì không nhìn, không chạm tay cũng không sờ mó.
...Ngẫm lại liền thấy đáng sợ.
"Tần Mộc."
Thanh âm của Ninh Thanh Mộng tuy thanh lãnh nhưng từng câu chữ lai vô cùng nhẹ nhàng, mềm mại. Sự mâu thuẫn này cứ như mảnh vải che ngang khuôn mặt mỹ nhân làm lòng người động đậy.
"Hồi bệ hạ?"
Tần Mộc học Thanh Loan đan hai tay trước bụng, khom người hỏi Ninh Thanh Mộng cần sai phái gì.
"Mài mực đi."
Tần Mộc nhìn lướt qua trên bàn phía trước Ninh Thanh Mông có nghiên mực Đoan Khê. Không đáp lại Ninh Thanh Mộng, nàng liền đi qua hướng nghiên mực, một bên nhỏ nước một bên mài mực, động tác uyển chuyển, nước cũng không nhiều đem mài đến khi có được mực nước thật tốt.
Ninh Thanh Mộng liếc mắt nhìn Tần Mộc, hàng lông mày nhẹ chau lại nhưng không nói gì. Im lặng chờ Tần Mộc mài mực xong mới lên tiếng.
"Tại sao ngươi lại biết mài mực?"
Ninh Thanh Mộng vốn có ý muốn dạy Tần Mộc nhưng ngoài ý muốn nàng lại vô cùng thành thạo, một chút cũng không giống loại người xuất thân bần cùng tí nào. Những hạn người này hoàn toàn không có cơ hôi tiếp xúc chữ nghĩa huống hồ những đồ vật này, nàng lại đặc biệt một thân là nữ tử.
Ninh Thanh Mộng vừa dứt lời Tần Mộc liền thấy lạnh sống lưng, trong lòng gào thét " éc o éc, cú tui", trong khi ngoài miệng đã sợ đến cứng đờ.
Làm sao nàng có thể giải thích được vì sao một nữ nhi xuất thân nghèo khổ lại có thể mài mực đây? Tần Mộc lại đột nhiên nhớ lại trước đây đã từng nói dối qua một lần chuyện học chữ từ Vân Du sư phụ.
"Lần trước đã từng nhắc việc học chữ từ Vân Du sư phụ với bệ hạ, cũng vì thấy người mài mực mấy lần nên đã ghi nhớ được."
Tần Mộc cố làm ra vẻ bình tỉnh mà trình bày lấp liếm chuyện này. Nàng thân là diễn viên, muốn biểu cảm nào liền có ngay biểu cảm đó. Chỉ là hiện tại không phải đang ở phim trường mà là đang ở hoàng cung, nếu nữ đế không tin thì sẽ ngay lập tức mất mạng, vậy nên nàng diễn cũng vô cùng chân thật.
"Ừm."
Ninh Thanh Mộng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không thêm bất cứ biểu tình gì. Ngay cả Tần Mộc vô cùng chuyên nghiệp cũng không cách nào nhìn ra cảm xúc của nàng.
Nữ nhân này thật đáng sợ, vừa rồi còn đối người khác quan tâm nhẹ nhàng, vậy mà giây sau đã trưng ra bộ mặt lãnh đạm, thập phần khó đoán.
Tần Mộc còn chưa kịp lui về thì Ninh Thanh Mộng đã duỗi tay kéo nàng lại gần. Tần Mộc theo bản năng tránh qua một bên, thất bại.
Lòng bàn tay ấm áp kia đã bắt được cổ tay nàng, đã vậy còn nhanh nhẹn dùng ngón tay đè lên điểm mạch đang đập ngày càng nhanh của nàng.
"Đừng khẩn trương."
Ninh Thanh Mộng nhẹ giọng nói, tay cũng buông lỏng trong khi đầu ngón tay vòng qua ống tay áo nâng tay áo Tần Mộc lên.
"Trẫm chỉ là muốn nhắc ngươi ống tay áo bị dính mực."
Ninh Thanh Mộng ngữ khí nhè nhẹ, tựa như mưa bụi Giang Nam ôn nhu triền miên khiến Tần Mộc cứng đơ khóe miệng, lắp bắp.
"Tạ...tạ bệ hạ nhắc nhở."
Tần Mộc đưa mắt nhìn chỗ Ninh Thanh Mộng đang chỉ đến, quả thật là bị dính vài nét mực. Hẳn là do vừa rồi hoảng loạn đã vô ý chạm vào.
chuyện nhỏ như vậy cũng bị nữ đế lưu ở trong mắt, vậy có hay không chuyện nói dối kia cũng đã bị nàng nhìn ra?
"Tần Mộc, trẫm dạy ngươi viết chữ, nguyện ý?"
*
*
*Ấm tử sa là loại ấm pha trà được làm từ đất tử sa của vùng Nghi Hưng, Giang Tô, Trung Quốc. Loại ấm này có lịch sử lâu đời và được chế tác theo phong cách truyền thống, không tráng men. Ấm tử sa Nghi Hưng nổi tiếng vì rất quý, khó làm được và mang lại hương vị trà đặc biệt thơm ngon.
*Kháo trà (hay còn gọi là thuyền trà) là một chiếc bát dùng đựng nước sôi để vệ sinh và làm nóng các dụng cụ trước khi pha trà. Kháo trà đồng thời cũng được sử dụng để bỏ nước tráng trà và bã trà sau khi dùng.
*Chén tống (hay còn gọi là chén tướng, chén chuyên) là một loại chén to dùng để chuyên trà ra các chén con.