Tần Mộc chính là đang không hề cam tâm, nhưng khi nữ đế thật sự cho người mang quần áo mới đưa đến nàng mới biết việc này lợi hại như thế nào.
Bây giờ ai ai cũng đều biết Tần Mộc ở cung nữ đế lập công, đã vậy người còn cấp Tần Mộc quần áo mới. Việc này chứng tỏ Tần Mộc ở trước mặt nữ đế đã không còn là một cung nữ vô danh.
Bao nhiêu cung nhân lâu nay không hề quen biết cũng đột nhiên bắt quàng làm họ. Lý ma ma mặt than kia cũng đối với nàng mà nở nụ cười. Xung quanh ai cũng dốc sức lấy lòng nàng.
Sau Tần Mộc ngồi lại suy nghĩ cẩn thận. Nữ đế cấp cho mình quần áo, ban thưởng kiểu này trong mắt bao nhiêu người khác chính là cơ duyên lớn lao.
Hiện tại ai cũng cùng mình lôi kéo làm quen, nếu như có ngày mình đột nhiên thăng chức thì họ cũng sẽ được đi theo chịu huệ.
Nhà nhà bàn tính tưởng chừng thần tài đã đến đứng trước cửa.
Kể từ đó Tần Mộc trong cung cũng trở nên nhàn nhã không ít. Đôi khi cung nữ khác còn mang cho nàng điểm tâm, hay có người còn tùy hứng giúp nàng hoàn thành công việc.
Tần Mộc tựa như hóa thành 'Phượng Hoàng Cung nữ chúa nô tỳ'.
Nhưng 'lên ngôi nữ chúa' chưa được bao lâu, Phượng Hoàng Cung lại truyền đến thánh chỉ.
Ninh Quốc nữ đế muốn Tần Mộc đến ngự tiền hầu hạ.
Tần Mộc cảm thấy đây thật sự là chuyện vui nhưng cũng không chối được nàng có phần lo lắng. Vui là đương nhiên nàng có thêm cơ hội tiếp cận nữ đế, phần còn lại chính là nếu bản thân làm sai điều gì thì đầu chắc chắn bay thẳng xuống đất.
Chỉ là Tần Mộc cũng thập phần thắc mắc. Nữ đế vì sao lại muốn mình đến bên hầu hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
***
"Chuyện này là sự thật?"
Ninh Thanh Mộng nhẹ cau đôi mày thanh tú, giọng nói mang theo chút vội vàng cùng hồi hộp, đáy mắt không giấu được tia vui sướng nhè nhẹ toát lên.
"Hồi bệ hạ, nàng chính là cung nữ năm đó ở Cẩm Lý Hồ cứu ngài."
Thanh Loan gật đầu, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.
Cô nhớ ngày đó mới gặp Tần Mộc khi nàng đang đung đưa thân thể nhảy múa còn lớn giọng ca hát, ấn tượng của Thanh Loan là nàng thật kỳ quái lại còn rất tùy tiện. Không ngờ được nàng chính là người năm đó đã cứu Ninh Thanh Mộng.
Năm ấy, Ninh Thanh Mộng mười ba tuổi, bị phi tử của tiên đế hãm hại mang nàng đẩy vào trong hồ, may mắn được một cung nữ dường như cũng độ tuổi đó cứu được.
Về sau phi tử kia bị ban chết, sự việc này cũng theo đó chôn xuống mồ.
Phi tử hãm hại con vua là việc xấu trong hoàng tộc, tiên đế không muốn sự việc này truyền ra ngoài. Ban lệnh không ai được ra ngoài rêu rao chuyện này, mà cung nữ kia cũng bị mang đi, không thể dò ra được tung tích.
Hiện tại mới điều tra rõ, nguyên lai Tần Mộc bị đưa đến cung điện khác làm việc. Cũng bị ra lệnh không được nhắc đến sự việc này.
Ninh Thanh Mộng kí ức về chuyện đuối nước rất mơ hồ, nàng chỉ nhớ đó là lần nàng đến gần ranh giới sinh tử nhất.
Cũng bởi vì quá mức sợ hãi nên bao nhiêu chuyện phát sinh lúc đó điều không thể nhớ rõ ràng. Chẳng qua nàng vẫn luôn biết khi đó đã có một cung nữ đã cứu mình.
Nàng cũng đã từng tự mình tra xét, nhưng kết quả cung nhân trong hoàng cung quá nhiều, không có cách nào dò ra.
Đến hôm nay khi Thanh Loan lấy manh mối từ Tần Mộc tra ngược lại, thì biết được người này chính là cung nữ đã cứu mình năm đó.
Tần Mộc khi mười chín tuổi, so với bản thân chỉ nhỏ hơn chừng hai tuổi. Xuất thân từ một gia đình vùng duyên hải, từ nhỏ tinh thông bơi lội. Vì gia cảnh nghèo khó mà cha mẹ mang nàng bán vào cung làm cung nữ cấp thấp để lấy tiền nuôi em trai.
Tần Mộc tay chân lanh lẹ còn thông minh cho nên Lý ma ma từ cung điện khác đề bạt nàng dần dần đến Phượng Hoàng Cung.
Lý ma ma nói Tần Mộc vì cha mẹ ở nhà sinh bệnh nên mới xin quét tước Phượng Hoàng Cung chỉ để kiếm thêm chút bạc.
"Nói như vậy bây giờ Tần Mộc cần bạc để chu cấp cho người nhà chữa bệnh đúng không?"
Ninh Thanh Mộng hỏi, tay nâng chung rượu bạch lan ngọc lên môi uống cạn, giương mắt hỏi Thanh Loan, chờ đợi nàng trả lời.
"Theo như lời Lý ma ma thì đích xác là vậy."
Ninh Thanh Mộng hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, từng cử chỉ đều thanh nhã thoát tục, khí chất nhã nhặn bất phàm, kẻ phàm phu không có cách nào so được.
Bản thân nàng từ khi sinh ra ánh mắt có sẵn uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng khinh nhờn.
"Nàng với trẫm có ân, lệnh cho nàng đến ngự tiền hầu hạ đi. Ban thêm cho nàng gấp hai bổng lộc."
Đến hầu hạ bên cạnh Ninh Thanh Mộng là mơ ước cả đời của cung nhân nơi đây. Đứng được bên người đế vương, đây dù có là cung nữ thì vẫn coi như "quyền cao chức trọng".
Nàng hai lần hỏi Tần Mộc liệu cả hai khi trước đã từng gặp qua hay không, cả hai lần Tần Mộc đều phủ nhận. Rõ ràng là do còn cố kỵ mệnh lệnh của tiên đế năm xưa.
Hiện giờ cùng ân nhân tương nhận, Ninh Thanh Mộng liền muốn cho nàng một công việc nhẹ nhàng nhưng lại nhiều thêm bổng lộc.
Đối tốt với nàng, cũng như là báo đáp nàng.
Ninh Thanh Mộng rất minh bạch đó là lần nàng phút chốc đã đánh mất sinh mạng của mình. Nếu không có Tần Mộc, bản thân nàng cũng không có hôm nay. Cho nên nàng muốn tất cả sự tốt đẹp đều mang báo đáp Tần Mộc.
***
Hôm sau, Tần Mộc liền đi tìm Thanh Loan báo danh. Thanh Loan ấn tượng đầu với Tần Mộc chỉ thấy nàng hành vi quái dị. Nhưng bây giờ biết nàng là ân nhân cứu mạng của Ninh Thanh Mộng thì liền nhìn nàng cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Hôm nay cứ theo ta học tập đi, những gì ta hiểu biết đều sẽ chỉ dạy lại cho ngươi."
"vâng."
Tần Mộc cung kính mà thuận ý. Thanh Loan là đại cung nữ cũng là tâm phúc của Ninh Thanh Mộng, ở trong cung lời cô nói cũng không khác gì thánh chỉ. Tần Mộc hiểu rằng không nên ý kiến nhiều, huống chi đây là làm việc nhẹ lương cao, nàng có lí do gì mà ý kiến?
Bản thân Thanh Loan cũng hiểu được một ít tâm tư của Ninh Thanh Mộng. Tần Mộc là được chính nữ đế đề bạt đến ngự tiền hầu hạ, chứng tỏ Ninh Thanh Mộng có khả năng muốn nàng có thể hỗ trợ một ít sự tình.
Vậy Thanh Loan đây cũng không ngại chỉ dạy Tần Mộc nhiều một chút để nàng có thể chở nên một cánh tay đắc lực khác bên cạnh nữ đế.
Thời gian gần đây trong giới giang hồ lại nháo loạn. Tuyện Mệnh Các không ngừng tuyển quân, thậm chí nghi ngờ có cấu kết với Việt Vương.
Thanh Loan cần phải thường xuyên rời cung đến gặp Lưu Hỏa để có thể chuẩn xác mà tiếp lấy tin tức. Nhưng nếu nàng thường xuyên rời cung thì bên cạnh Ninh Thanh Mộng cần phải có một người đáng tin cậy mà hầu hạ. Trong mắt Thanh Loan, Tần Mộc này hẳn là người mà chính tay Ninh Thanh Mộng ý tứ chọn ra.
Phía Tần Mộc trong lòng lại đang suy nghĩ đây là cơ hội tiếp cận chiếm lấy lòng tin của nữ đế, thượng triều đường làm quan, sau trở về thế giới của mình.
Thanh Loan đưa Tần Mộc đi dạo một vòng nội điện, những nơi quen thuộc mà hàng ngày Ninh Thanh Mộng lui tới.
Phượng Hoàng Cung chia làm nội viện và ngoại viện. Ngoại viện là nơi cấp thấp cung nữ hoạt động, còn nội viện lại là nơi cấp cao cung nữ làm việc. Nhưng có thể chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nữ đế thì Thanh Loan là người độc nhất.
Bởi Ninh Thanh Mộng không thích xung quanh có quá nhiều người hồ nháo, nàng chỉ cho phép một Thanh Loan ở ngự tiền hầu hạ, mà Tần Mộc bây giờ chính là may mắn trở thành người thứ hai.
Bên trong nội viện lại chia thành nội điện cùng ngoại điện, nếu ngoại điện là nơi hoạt động của cấp cao cung nữ thì phía nội điện chính là dành cho Ninh Thanh Mộng cùng Thanh Loan làm việc.
Nội điện chung quy không quá lớn. Một phòng ngủ, một thư phòng, thêm một cái Cam Lộ Điện. Theo lời Thanh Loan giới thiệu thì Cam Lộ Điện chính là nơi nữ đế tắm gội hàng ngày.
Đi xong một vòng nội điện Thanh Loan bắt đầu nói sơ lược thói quen sinh hoạt hàng ngày của nữ đế.
Mỗi sáng vào đầu giờ mão nữ đế sẽ rời giường, chuẩn bị đến giữa giờ mão nàng sẽ lâm triều đến hết giờ mão nàng sẽ trở về. Tắm gội thay long bào xong liền sẽ ở thư phòng xử lí chính sự.
Chính ngọ là thời gian cho bữa trưa, sau đó sẽ chợp mắt nghỉ trưa một lát. Không quá lâu liền rời giường đi đọc sách, xong lại xử lí chính sự, đi Ngự Hoa Viên một chút để chờ đến giờ Dậu sẽ dùng bữa chiều. Từ đó đến đêm nàng sẽ không ăn thêm lần nào nữa.
Nữ đế sẽ đi ngủ trước giờ Tý, vậy nên mỗi ngày Tần Mộc phải bắt đầu hầu hạ nữ đế từ Đầu giờ Mão đến gần giờ Tý khi nữ đế đi ngủ mới thôi.
(Đầu giờ Mão đến đầu giờ Tý sẽ rơi vào khoảng 5h sáng - gần 11h đêm).
Tần Mộc nghe xong đầu óc liền choáng váng, ngay lập tức muốn gọi Hồ Đồ ra ghi nhớ giúp mình thời gian biểu mà Thanh Loan đang trình bày kia. Thanh Loan vừa kết thúc nàng liền nhận ra một điểm quan trọng.
Tần Mộc một ngày làm việc trên dưới đâu đó mười tám giờ đồng hồ. Lượng thời gian này đối với giới diễn viên nàng chắc chắn không phải là việc gì lớn lao. Mỗi lần bắt đầu vào đoàn phim thì đừng nói mười tám tiếng, đôi khi nàng còn phải làm việc liên tục 24 tiếng liên tục, đây có khi cũng là nguyên nhân gây ra căn bệnh tim của nàng.
"Được rồi, bây giờ bệ hạ sắp hạ triều, chúng ta hãy đến trước Thiên Điện chờ bệ hạ."
Từ Phượng Hoàng Cung đi thông qua Triều Đường, xuyên thêm một con đường nhỏ mới đến được Thiên Điện. Dù cho là Thanh Loan cũng không thể tùy ý đi qua cửa trước Thiên Điện, văn võ bá quan đều sẽ đi qua con đường đó, cung nhân không được tùy ý mạo phạm.
Tần Mộc đi theo phía sau Thanh Loan trên con đường xa lạ không hề quen thuộc. Các cung nhân đi qua đều hướng các nàng mà cuối đầu hành lễ.
Tần Mộc cảm thấy có chút kỳ diệu, cứ như lúc nàng vừa cầm trong tay giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của Kim Long điện ảnh, mọi người đối với mình đều đột nhiên cung kính.
Đến cuối cùng, dù ở bất cứ đâu thì thân phận, địa vị quyết định thái độ của người khác đối với mình.
Tần Mộc: [Hồ Đồ, sao nữ đế đột nhiên cho ta đến bên người hầu hạ?]
Hồ Đồ: [Ta ở đây đã tra ra được nữ đế đã mở được đoạn ký ức ngươi cứu mạng nàng, đó hẳn là lí do.]
Tần Mộc: [Nhanh vậy sao, hạnh phúc đến quá dễ dàng.]
Tần Mộc bỗng nhớ đếnngày mình đem tiểu miêu kia vớt lên thì ngay phía sau nữ đến liền đi đến. Không lẽ nàng đã chứng kiến tất cả nên mới gây kích thích nhớ được đoạn ký ức kia.
"Sao trên mặt ngươi biểu cảm phong phú vậy?"
Thanh Loan quay đầu muốn nói chuyện với Tần Mộc lại phát hiện trên mặt người này biểu tình quái lạ. Biểu hiện cứ như đang cùng ai đó trò chuyện.
"Không..không có gì, chỉ là thời tiết có chút nóng."
Tần Mộc nói xong còn dùng tay phẩy phẩy trên mặt, hướng đến Thanh Loan một nụ cười mà nàng cho là đã đủ vô tội.
Thanh Loan thở ra, không nghi ngờ gì mà tiếp tục dẫn đường.
"Hãy nhớ rõ, khi hầu hạ ở ngự tiền ngàn vạn phải nghiêm túc đoan trang, đừng để mạo phạm."
"Đã rõ."
Thanh Loan không có ý trách cứ, sự thật là Phượng Hoàng Cung quá ảm đạm, cô tổng cảm thấy nếu Tần Mộc gia nhập chắc chắn có thể khiến nơi đây sinh động lên.
Nhưng muốn như vậy thì đầu tiên nàng không thể ở trước mặt Ninh Thanh Mộng mà mắc sai lầm. Nếu không thì cho dù nàng có là ân nhân cứu mạng của nữ đế thì không ai chắc đầu nàng sẽ không rơi.
Đi hết đoạn đường gấp khúc liền đến được cổng trước Thiên Điện. Trước cổng được trạm khắc hai pho tượng rồng gác cửa ngửa cổ hướng lên trời sinh động dọa người, lại thập phần uy vũ.
Từ xưa đến nay tượng canh gác hướng trời cao mà gầm đều mang ý tứ "trên lĩnh ý trời, dưới thâu dân ý". Nhìn qua Thiên Điện nơi đây, trong điện tấu sớ lên chính là đại diện cho dân ý, mà Ninh Thanh Mộng hạ chỉ đây gọi là thánh chỉ, chính là ý trời.
Tần Mộc liền cùng Thanh Loan ở cổng Thiên Điện đứng chờ. Các nàng không thân, đương nhiên cũng không có đề tài gì chung. Chỉ là ánh mắt Thanh Loan không giấu giếm mà lướt từ đầu xuống chân, xong lại lướt từ chân trở lên mà đánh giá khiến Tần Mộc có điểm không thoải mái.
"Thanh Loan tỷ, trên mặt ta có dính thứ gì sao?"
Tần Mộc lên tiếng, cho dù có gì ngươi đều có thể nói thẳng, ánh mắt đánh giá kia là ý tứ gì.
"Không có gì."
Thanh Loan thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Trong lòng lại nhớ tới Ninh Thanh Mộng đã từng nhắc đến Tần Mộc một lần.
Cung nữ này trông khá xinh đẹp.
Hiện giờ Thanh Loan đang muốn nhìn lại xem, xác thật là khá xinh đẹp. Nếu ngoại trừ thân thể quá đơn bạc, da dẻ cũng do làm công việc nặng nhọc thời gian dài mà trở nên sậm màu thì người này nhất định sẽ không thua mỹ nhân nào.
Qua một lúc, Ninh Thanh Mộng từ triều đường đi tới. Hai người hướng Ninh Thanh Mộng hành lễ, nhưng lại ngoài ý muốn không được nàng đáp lại.
Tần Mộc liền cảm thấy buồn bực, tầm mắt hướng đến Ninh Thanh Mộng với đôi giày bạch kim cùng hoàng bào cũng là kim sắc.
Một cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt cùng với hơi ấm của người kia cũng chậm rãi mà bao vây nàng. Tần Mộc không dám ngẩn đầu, nàng biết Ninh Thanh Mộng đang tiến đến đứng ngay trước mặt mình. Cảm giác được điều này càng khiến Tần Mộc càng trở nên khẩn trương cùng sợ hãi, từng nhịp đập không hề kiềm chế rõ ràng là quả tim trong lòng ngực đang muốn bỏ nàng mà nhảy ra ngoài.
"Hôm trước ngươi có bị lạnh không?"
Thanh âm điềm đạm của Ninh Thanh Mộng truyền đến, một khắc Tần Mộc cảm thấy hiện thực trở nên vô cùng kỳ ảo, Ninh Thanh Mộng đang quan tâm mình?
Nàng đang cảm giác Ninh Thanh Mộng là một người ngoài lạnh trong nóng, giấu phía dưới vẻ lạnh nhạt kia lại là một trời ôn nhu, tại sao bỗng dưng nàng lại nghĩ vậy?
Chẳng lẽ mọi lời đồn đãi về Ninh Thanh Mộng đều cũng chỉ là lừa người? Một người phụ nữ giết người như rạ, tâm địa rắn rết giờ lại có thể ôn nhu như thế.
"Bẩm..bẩm bệ hạ, thần không bị lạnh."
Tần Mộc hôm đó chỉ hắt xì vài cái, trở về tắm rửa một hồi rồi thay một bộ quần áo mới liền ổn.
"Ừm."
Ninh Thanh Mộng nhẹ nhàng lên tiếng.
Tần Mộc thở phào một hơi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng...
"Từ nay về sau ngươi phải luôn theo sau thân cận bên người trẫm."
Tần Mộc nghe thấy da đầu liền tê rần lan xuống khiến cả người nàng cứng đờ, nhiệt độ hai bên tai tỏa ra đỏ lan lên hai má.
Nàng nhanh chóng đồng ý.
"Tuân mệnh bệ hạ."
Ninh Thanh Mộng nghe xong liền rời đi hướng đến Phượng Hoàng Cung. Thanh Loan kéo vạt áo làm cho Tần Mộc đang ngây người bừng tỉnh đuổi theo. Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Nữ đế quá ôn nhu, chẳng lẽ bấy lâu nay nàng đều nghe phải những lời đồn đãi ác ý sao?
Tần Mộc: [Hồ Đồ, ngươi có cảm thấy nữ đế có phần rất ôn nhu không?]
Hồ Đồ: [Hả? Gì? Ta không để ý.]
Tần Mộc: [.....Lượn.]