Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 19: Động thủ



Trận đấu đã bắt đầu, rất nhiều người vây xung quanh Càn đài, người đứng đầu của các môn phái đều ngồi trên tế đài Thiên Sơn, nhìn xuống toàn cảnh diễn biến trận đấu.

Ôn Vãn Tịch một tay chống thái dương, nghiêng đầu nhìn một nam một nữ trên Càn đài.

Tống Thiên Tinh nắm vững kiến thức cơ bản, vận dụng kiếm pháp linh hoạt, chiêu thức lại càng táo bạo, cho dù kiếm pháp của Băng Nhàn nhẹ nhàng khéo léo, thân pháp cực nhanh cũng khó có thể sánh bằng Tống Thiên Tinh.

Hai người trên đài rất nhanh đã triền miên đánh nhau, Tống Thiên Tinh một chiêu một thức đều vừa khéo, công lẫn thủ lại càng không có kẽ hở, đánh tương đối thận trọng. Còn Băng Nhàn thì tiến công dữ dội ác liệt, không cho đối thủ thời gian để thở, thế công cảnh đẹp ý vui.

Tống Kỳ biết Băng Nhàn không thể đánh bại Tống Thiên Tinh nên không cảm thấy quá lo lắng khi xem trận đấu, ngược lại người vẫn luôn đứng cạnh bên Tiêu Sanh khiến cô có chút e dè.

Tính tình người này có lẽ cũng giống Ôn Vãn Tịch, có chút thất thường, đặc biệt là khi im lặng không nói lời nào, càng làm cho người ta không nhìn thấu được.

"Tống Kỳ."

"Ngươi có thể nói hết câu trong một lần được hay không, đừng có thỉnh thoảng lại gọi ta một lần."

Nhưng so với Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ dám hằn học với Tiêu Sanh, võ công của hai người ngang nhau, cô lại càng không làm gì đắc tội với Ôn Vãn Tịch, Tiêu Sanh không có lý do để hạ thủ với cô.

Tiêu Sanh: "..."

Tiêu Sanh không ngờ Tống Kỳ lại có phản ứng như vậy, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ nói: "Ta sẽ hỗ trợ ngươi, nếu ngươi cần gì, cứ việc truyền tin đến lầu Vân Mộng ở Thiên Thủy thành."

Tống Kỳ biết Tiêu Sanh giúp mình, cũng không hoàn toàn là vì lo lắng nhiệm vụ sẽ thất bại, mà là vì càng lo lắng cô sẽ đi nói với Dụ Minh Thuận nhiệm vụ mà Vũ thành đã giao cho cô, chẳng qua là giám sát cô mà thôi.

"Đã biết."

Tống Kỳ nhìn thấy Tống Thiên Tinh trên đài lại thắng nửa chiêu, thế là hết sức phấn khởi giơ tay tung hô, hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt xung quanh.

Keng—!

Tống Thiên Tinh đẩy thanh trường kiếm của Băng Nhàn ra, kiếm Thất Tinh trong tay như một con rắn linh hoạt đâm thẳng vào giữa người đang không hề phòng thủ của Băng Nhàn.

Đây là chiêu thức gãy gọn dứt khoát thông thường nhất, nhưng Tống Thiên Tinh còn chuyển tiếp sang Khai Thiên Lập Địa, quét ngang người đối thủ, kiếm khí sắc bén, thế công cứng rắn.

Băng Nhàn duỗi tay thả ra tay áo lụa*, bọc đòn tấn công của Tống Thiên Tinh vào trong tay áo lụa mềm mại, tài tình hóa giải thế công của Tống Thiên Tinh.

"Hay—!"



Có người dưới đài tán thưởng Băng Nhàn, Tống Kỳ cũng thấy hay, khi ấy đọc sách biết được tay áo lụa của Băng Nhàn là một trong những vũ khí kết hợp hài hòa cả công lẫn thủ, chỉ là không biết nàng ấy làm thế nào để giấu tay áo lụa dài như vậy trong ống tay áo.

Đáng tiếc là...

Có tiếng xé lụa chói tai vang lên, Tống Thiên Tinh dùng nội lực đánh rách tay áo lụa, tay áo lụa dài thướt tha rũ xuống như miếng giẻ rách, người vừa mới trầm trồ khen ngợi lập tức im bặt.

"Hây—!"

Tống Thiên Tinh hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm đã đi đến trước mặt Băng Nhàn, Băng Nhàn chặn lại bằng thân kiếm, cản mũi kiếm của Tống Thiên Tinh trước ngực mình. Sau đó, Băng Nhàn hạ eo xuống, giải phóng lực kiếm của Tống Thiên Tinh, xoay cổ tay một cái, trường kiếm đâm thẳng vào eo Tống Thiên Tinh.

Tống Thiên Tinh vội vàng lui về phía sau vài bước, hai người lại kéo ra khoảng cách một lần nữa.

Tống Kỳ xem không chớp mắt, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng từng đợt thế công ta đến ngươi đi này thực sự quá mức hấp dẫn.

Ôn Vãn Tịch ở trên tế đài Thiên Sơn cũng xem đến mê say, nhưng sau đó nàng lại di chuyển tầm mắt lên người Tống Kỳ, người này nhắc nàng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Có quá nhiều bí ẩn tồn tại trên người Tống Kỳ mà Ôn Vãn Tịch không thể hiểu được, nàng không tin Tống Kỳ, yên tâm giao nhiệm vụ cho Tống Kỳ, chẳng qua là vì đối với nàng việc giết Tống Kỳ dễ như trở bàn tay.

Đột nhiên, nàng nhớ đến ngọc bội rơi khỏi lòng ngực Tống Kỳ hôm qua, đáy mắt lướt qua một tia sát ý, nhưng rất nhanh đã bị che đậy.

Khối ngọc bội đó, làm thế nào mà có thể ở trong tay Tống Kỳ?

Đào đất mà ra? Đào ở chỗ đất nào?

Trong lòng Ôn Vãn Tịch vẫn tồn tại rất nhiều nghi vấn, nàng nghĩ hôm nay nhất định phải gặp Tống Kỳ một lần nữa.

"Không biết Hà chưởng môn điều tra như thế nào rồi?"

Lúc này, giọng nói của Thanh Thượng Chân Nhân từ Thái Hư môn đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Ôn Vãn Tịch, nàng bất mãn liếc nhìn Thanh Thượng Chân Nhân, phát hiện hắn đang nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy thù địch.

"Vẫn đang điều tra, song người trên núi không có gì khả nghi, e rằng rất có thể là có người khác lẻn vào đỉnh Thiên Sơn."

Hà Thụy muốn dùng lý do này để lấp liếm cho qua, mà quả thực hắn cũng không điều tra ra nguyên do. Mặc dù Ôn Vãn Tịch là đối tượng tình nghi lớn nhất, động cơ là có, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh rằng chính Ôn Vãn Tịch đã ra tay.

Lần này Vũ thành đến đây cũng chỉ có duy nhất Ôn Vãn Tịch là nữ giới, tất cả thủ hạ đều là nam giới, mà tập kích Từ Ngạn lại chính là một cô gái. Nếu nói Ôn Vãn Tịch đã xúc xiểm thủ hạ của mình làm việc này thì lại phi lý vô cùng.

Hà Thụy thực sự không có đầu mối, hoàn toàn không lần ra bất kì manh mối nào.

"Từ Ngạn nói, người nọ mặc quần áo đen tuyền từ đầu đến chân, đeo mặt nạ, bây giờ đệ tử đều đã đi ra, tại sao Hà chưởng môn không lục soát túi hành lý của tất cả các đệ tử?"

Lời nói của Thanh Thượng Chân Nhân khiến bàn tay đang cầm tách trà của Ôn Vãn Tịch không khỏi siết chặt lại, không ngờ tên lỗ mũi trâu này lại cố chấp như vậy.

Ôn Vãn Tịch đảo mắt nhìn về phía Tống Kỳ, người nọ hoàn toàn không hay biết gì nguy cơ hiện tại, người của mình đang bị Thanh Thượng Chân Nhân nhìn chằm chặp, nên làm gì mới tốt đây?

"Chuyện này có vẻ không quá thỏa..."

Hà Thụy cho rằng tự tiện lục lọi túi hành lý của người khác mà không báo trước nhất định sẽ bị người trong giang hồ lên án, nhưng Thanh Thượng Chân Nhân lại nói: "Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể để cho tên hung thủ này chạy thoát!"

Nói xong, Hà Thụy suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Ôn Vãn Tịch, thấy nàng không có ý kiến gì, vừa định đồng ý, Ôn Vãn Tịch lại lên tiếng: "Đừng có đụng vào túi hành lý của ta, nếu không ta giết ngươi."

Ôn Vãn Tịch vốn dĩ không thích người khác chạm vào đồ đạc cá nhân của mình, hiện giờ lấy danh nghĩa lục soát, nàng thậm chí còn không hài lòng hơn.

"Không cho lục soát, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng Ôn thành chủ có quỷ?"

Thanh Thượng Chân Nhân thừa dịp tranh thủ nói, nhưng Ôn Vãn Tịch lại lắc đầu: "Muốn lục soát thì có thể, nhưng những thứ gì các ngươi chạm qua ta đều sẽ không cần tới nữa, nếu lục soát rồi mà vẫn không tìm ra được cái gì, Thanh Thượng Chân Nhân đoán xem hậu quả sẽ như thế nào?"

"Ôn thành chủ, Thanh Thượng Chân Nhân cũng chỉ vì muốn tìm ra hung thủ trả lại công đạo cho Từ huynh đệ, ngài hãy tạo điều kiện đi!"



Hà Thụy cũng đứng ra khuyên giải, Ôn Vãn Tịch không khỏi nhíu mày, đôi mắt đẹp nhuốm một chút tức giận: "Được, vậy ta sẽ tạo điều kiện."

Ôn Vãn Tịch nhìn Thanh Thượng Chân Nhân, nở một nụ cười mang theo tức giận: "Hà chưởng môn, chỉ cần rời khỏi Thiên Sơn, ngươi sẽ không quản được chuyện xảy ra tiếp theo nhỉ?"

Tuy rằng Ôn Vãn Tịch không nói thẳng ra cái gì, nhưng ý vị trong đó lại chất chứa lực uy hiếp mạnh mẽ, trong một khoảng thời gian ngắn Hà Thụy thấy đáp không được mà im lặng cũng không xong, quả thực là khó xử.

"Ngươi cùng đệ tử dưới trướng Hà chưởng môn đi lấy túi hành lý của tất cả mọi người ở Vũ thành đến đi, trước mặt mọi người cho mọi người nhìn xem, miễn cho đến lúc đó lại nói ta ăn gian nói dối gì đó."

Ôn Vãn Tịch chỉ thị một thủ hạ đi cùng, còn nàng thì ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, chưởng môn các phái đều nhìn sang, muốn xem một màn hay ho này. Cuộc tranh chấp vừa rồi giữa Thanh Thượng Chân Nhân và Ôn Vãn Tịch đã thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng không có ai sẵn lòng nhúng tay vào vũng nước đục này.

Thời điểm có lợi cho mình ai cũng đổ xô đến mồm năm miệng mười nói chuyện đạo nghĩa giang hồ, thời điểm không có lợi thì ầm ĩ rã đám phủi sạch mọi quan hệ với mình.

Đây chính là giang hồ.

Nguyện ý trở thành kẻ thù với Ôn Vãn Tịch ngày hôm nay, liệu có mấy người?

Một trong những thủ hạ đứng đằng sau Ôn Vãn Tịch đi theo đệ tử dưới trướng Hà Thụy để lấy túi hành lý, không bao lâu đã mang túi hành lý đến, là túi hành lý của tất cả các đệ tử Vũ thành.

Hà Thụy phái một nữ đệ tử khác đi lục soát túi hành lý của Ôn Vãn Tịch, nữ đệ tử lục soát vô cùng kỹ lưỡng và cẩn thận, vạn lần không dám làm lộn xộn túi hành lý của Ôn Vãn Tịch. Quần áo của người Vũ thành đều là màu đen, nhưng không phải là màu đen hoàn toàn, mặt trên sẽ dùng tơ vàng, tơ bạc hoặc tơ đỏ thêu hoa văn ngọn lửa, vẫn có thể nhìn thấy được trong màn đêm.

Tiêu Sanh phát hiện động tĩnh trên tế đài, sau khi nhìn thấy túi hành lý của toàn bộ đệ tử Vũ thành bị lấy ra, Tiêu Sanh lập tức hiểu được.

"Tống Kỳ, y phục dạ hành của ngươi vẫn còn treo trong tủ quần áo?"

Tiêu Sanh sử dụng đường truyền âm bí mật, Tống Kỳ vốn có chút khó chịu khi nghe được giọng nói của hắn, nhưng lời nói của hắn lại khiến cô giật mình. Ngay sau đó, Tống Kỳ nhẹ nhàng thở ra: "Yên tâm, đốt hết cả rồi."

Làm sao cô có thể giữ lại những chứng cứ này, có một lần trở về phòng một mình để bôi thuốc, đã tiện tay đốt rụi, tàn tro đều đã được xử lý xong.

"Ta đã dùng hết thuốc trị thương của Vũ thành rồi, cũng đã xử lý xong."

Sau khi Hà Thụy nói sẽ điều tra, Tống Kỳ cũng không phải không nghĩ đến cảnh ngộ của mình, cho dù không ai nghi ngờ mình, nhưng giữ lại chứng cứ trước sau cũng sẽ hại mình, vì vậy cái gì có thể xử lý được, đều đã xử lý xong.

"Không ngờ ngươi lại tỉ mỉ như vậy."

Nhìn bộ dáng vô tư lự, ngày nào cũng nhảy nhót lung tung khắp nơi của Tống Kỳ, Tiêu Sanh cho rằng người này làm việc gì cũng không đáng tin cậy, nhất định là kiểu người bất cẩn, không có sự phòng bị trước người khác. Không ngờ đến cô lại tỉ mỉ đến thế, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ gây bất lợi cho mình.

Khó trách thành chủ tò mò về người này như vậy, cô quả nhiên có điểm hơn người.

"Đó là đương nhiên, chuyện liên quan cái mạng nhỏ của ta, đương nhiên phải cẩn thận."

Tống Kỳ cũng không muốn chưa kịp xuất sư đã chết, làm chuyện xấu đương nhiên phải tiêu hủy chứng cứ, không phải trên phim truyền hình toàn làm như vậy sao?

Tiêu Sanh quay đầu nhìn Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch cũng đang nhìn hắn, như thể đang chờ một lời hồi đáp từ hắn.

Tiêu Sanh chỉ gật gật đầu, cho Ôn Vãn Tịch một nụ cười trấn an, thế là Ôn Vãn Tịch đã hiểu được. Những bộ đồ đen và mặt nạ đó, đều đã bị Tống Kỳ xử lý.

Ôn Vãn Tịch làm trò cỡ này cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của Tiêu Sanh, Tiêu Sanh thông minh, tự nhiên sẽ hiểu ý nàng.

"Bẩm báo chưởng môn, cũng không có bất kì phát hiện gì."

Nữ đệ tử nói xong, Thanh Thượng Chân Nhân nhíu mày: "Làm sao có thể?"

"Bẩm báo chưởng môn, nơi này cũng không có bất kì phát hiện gì."

Quần áo của toàn bộ các đệ tử Vũ thành đều đã được lục soát, nhưng không có quần áo đen và mặt nạ như Từ Ngạn nói. Ôn Vãn Tịch khẽ nhếch khóe môi: "Thanh Thượng Chân Nhân, kết quả này, đã vừa lòng chưa?"

"Hừ!"



Thanh Thượng Chân Nhân cho rằng chính Ôn Vãn Tịch đã làm chuyện này, chứng cứ chắc chắn đã bị tiêu hủy, nên lúc này mới không thể tìm thấy.

"Các ngươi đi lục soát phòng của những đệ tử khác đi!"

Hà Thụy phân phó xong, hơn chục đệ tử tản đi khắp nơi, chuẩn bị đi lục soát phòng.

"Ôn thành chủ, xin lỗi vì đã đắc tội ngài, mong ngài lượng thứ."

Hà Thụy khom lưng chắp tay thi lễ với Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch xua tay: "Không ngại, chuyện này không trách Hà chưởng môn."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, sau đó nói: "Chỉ mong chuyện bên ngoài Thiên Sơn, Hà chưởng môn sẽ không nhúng tay vào là được."

Sau khi nghe được, các chưởng môn khác cũng không dám nhìn qua, trong lòng đều rõ ràng Thái Hư môn đã kết thành thù oán với Vũ thành, chuyến này rời khỏi Thiên Sơn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ càng không muốn xen vào.

"Ôn thành chủ chớ có xem thường Thái Hư môn chúng ta!"

Thanh Thượng Chân Nhân vỗ tay vịn đứng dậy, nhìn Ôn Vãn Tịch giận dữ nói: "Chớ có khinh người quá đáng!"

Ôn Vãn Tịch nghe vậy chỉ cười nhẹ một tiếng, không nổi giận như Thanh Thượng Chân Nhân, bây giờ nàng có thể bình tĩnh thành thạo ứng phó hết thảy mọi việc, duy nhất một đôi mắt đẹp thấm đẫm mấy phần lạnh lẽo rùng mình.

Nàng chậm rãi đeo một đôi găng tay trắng bạc vào, cười nói: "Xem ra Chân Nhân tu luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ là xôi hỏng bỏng không, không phân phải trái đúng sai đã hoài nghi ta, hiện giờ lại còn lục soát từ trên xuống dưới túi hành lý của Vũ thành ta, đến tột cùng là ai khinh người quá đáng đây?"

"Đồ yêu nữ nhà ngươi!"

Thanh Thượng Chân Nhân thẹn quá hóa giận, rút thanh kiếm Thái Hư trong tay ra, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch phất ống tay áo một cái, keng một tiếng, kiếm Thái Hư trong tay hắn một chút cũng không động đậy được.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, tay Ôn Vãn Tịch quấn lấy sợi tơ bạc, trên thân kiếm của Thanh Thượng Chân Nhân cũng được quấn tơ bạc, mà ở cuối sợi tơ bạc là một cây ngân châm. Cây ngân châm gần như biến mất hẳn vào trong lòng đất, trói buộc mọi cử động của kiếm Thái Hư.

Là tơ Sát Nhân!

- -----------------

Chú thích:

- Tay áo (lụa)/Thủy tụ (水袖): là đạo cụ múa thường thấy trong biểu diễn kinh kịch Trung Quốc. Khi biểu diễn vũ công sẽ mặc áo có tay áo thụng và dài, tạo ra những chuyển động như sóng gợn nên gọi là thủy tụ. (nguồn: baidu)

Ảnh minh họa:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv