Trăng sáng giữa trời, đỉnh Thiên Sơn lạnh thấu xương, nhất định phải có nội lực bảo hộ tâm mạch, bằng không sẽ bị tê cóng.
Bạch Lạc Âm nhìn Tống Thiên Tinh đặt Tống Kỳ lên giường, không nhịn được lắc đầu, làm sao mà người này lại say rượu ngất ở sau núi thế này?
Tống Thiên Tinh nhìn Tống Kỳ, trong lòng khó chịu. Tống Kỳ say khướt như thế, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Tống Thiên Tinh tự hỏi liệu có phải Tống Kỳ không cam lòng, có phải trong lòng cô cũng muốn tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên này hay không?
Nếu cô muốn, Tống Thiên Tinh biết cô nhất định có thể đoạt được danh hiệu người đứng đầu, nhưng vì hắn, cô từ bỏ.
"Hệ, hệ thống bịp bợm."
Tống Kỳ nói mớ, hệ thống trong mơ vẫn rất bịp người, bịp đến mức cô muốn khóc.
Cả Tống Thiên Tinh và Bạch Lạc Âm đều nghe được, nhưng bọn họ lại không hiểu Tống Kỳ đang nói cái gì. Sau đó, Tống Kỳ xem như hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, lúc này Tống Thiên Tinh mới chuẩn bị rời khỏi phòng.
Tuy nói đàn ông vào phòng phụ nữ đại để là không thích hợp, nhưng hôm nay sự tình đột nhiên xảy ra, hắn đành phải thất lễ.
"Bạch sư tỷ, xin nhờ ngươi thay ta chiếu cố Tống Kỳ một đêm."
"Ừ."
Sau khi Bạch Lạc Âm nhẹ giọng đáp ứng, Tống Thiên Tinh mới yên tâm rời khỏi phòng. Tống Thiên Tinh vừa rời đi không lâu, Tống Kỳ đã đá bay chiếc chăn bông đang đắp trên người, miệng lầm bầm than nóng.
Bạch Lạc Âm sợ cô bị cảm lạnh, liền tiến lên đắp chăn cho cô lần nữa.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, không đợi đối phương mở miệng, Bạch Lạc Âm theo bản năng hỏi: "Ai?"
"Phi Hoa tông, Băng Nhàn."
Băng Nhàn? Nàng ấy đến đây làm gì?
Bạch Lạc Âm mặc dù nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn đi mở cửa, chỉ thấy Băng Nhàn vẫn đang cầm cái lọ sứ màu xanh nhạt mà hôm nay nàng không lấy.
"Bạch cô nương, cái này là cho ngươi, đừng từ chối."
Băng Nhàn đẩy bình sứ màu xanh nhạt tới tay Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm không thể không nhận. Băng Nhàn hết lần này đến lần khác đưa thuốc cho nàng, nếu còn không chịu nhận, chính là không biết điều.
"Cảm ơn."
Bạch Lạc Âm dừng một chút, vốn có chút muốn nói lại thôi, nhưng sau đó nàng vẫn quyết định mở miệng: "Tỉ thí võ thuật không thể tránh khỏi bị thương, Băng cô nương không cần phải để trong lòng."
Bạch Lạc Âm nói xong, Băng Nhàn cười khẽ một tiếng, nói: "Xem ra Bạch cô nương không thích mắc nợ người khác."
Bạch Lạc Âm mở miệng, còn muốn nói gì đó, Băng Nhàn lại tiếp lời: "Yên tâm đi, chỉ là cho ngươi một lọ thuốc, ngươi cũng không cần phải để trong lòng."
Bạch Lạc Âm rũ mắt trầm tư một hồi: "Cảm ơn Băng cô nương."
Băng Nhàn nhìn Tống Kỳ đang ngủ ngon lành trong phòng, lập tức hạ giọng: "Thật có lỗi, vậy ta về trước."
Bạch Lạc Âm biết hàm ý của câu thật có lỗi của Băng Nhàn là gì, lập tức nói: "Không sao, nàng uống say, ngày mai gặp lại."
"Ừ, ngày mai gặp."
Sau khi đưa mắt nhìn theo Băng Nhàn rời đi, Bạch Lạc Âm xoay người cởi áo ngoài, thổi tắt nến rồi nằm xuống. Chỉ là khi sắp chìm vào giấc ngủ, sự rung động khi bị Băng Nhàn đè dưới thân trên lôi đài hôm nay đột nhiên ùa vào trong tâm trí, ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Nàng xoa xoa trán, khẽ thở dài...
Mình đây là làm sao thế này?
**
Hôm sau, thời điểm Tống Kỳ tỉnh dậy bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đầu hơi đau và vẫn còn cảm giác choáng váng, rõ ràng đang ở đỉnh Thiên Sơn, nhưng toàn thân lại giống như đang đổ mồ hôi, dinh dính nhơm nhớp.
Cô ngồi trên giường, nhìn chiếc giường bên cạnh đã trống không, bắt đầu phát ngốc.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
[Đừng sợ, vẫn đang là giờ Mão.]
A, chiếc đồng hồ sinh học tận tâm này.
Tống Kỳ nằm lại xuống giường, bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Hôm qua cô đã gặp Chung Thiên Mệnh... còn gặp cả Ôn Vãn Tịch! Cô thế mà còn uống say bí tỉ trước mặt Ôn Vãn Tịch!
Tống Kỳ sờ vào cổ và đầu của mình, may mắn may mắn, đầu còn dính liền với cổ.
Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cô lại ngồi dậy, nhớ lại lời hứa với Ôn Vãn Tịch ngày hôm qua, giúp nàng kiểm tra xem trên chân của chưởng môn Thần Kiếm môn và các trưởng lão có hình xăm Phi Ưng hay không.
Tống Kỳ lại ngẩn ra một lúc, đây là nhiệm vụ bịp bợm gì nữa đây?
Quên đi, không nghĩ nữa.
Tống Kỳ đứng dậy rửa mặt, thay quần áo rồi đi tìm đám người Thần Kiếm môn đang ở nhà ăn. Chỉ là Tống Kỳ không nghĩ tới, người Vũ thành cũng đang ở đây, vị tuyệt sắc Vũ thành kia cũng đang ở đây.
Tống Kỳ liếc mắt nhìn Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch cũng nhìn cô, hại Tống Kỳ phải ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
Không thể nhìn lén nàng nữa, bằng không nàng lại hỏi cô tại sao cứ nhìn nàng mãi.
Mặc dù nàng không nhìn cô thì làm sao biết được cô nhìn nàng, nhưng người phụ nữ này căn bản không nói đạo lý, nàng xinh đẹp, nàng nói gì cũng đúng.
Tống Thiên Tinh đích thân đứng lên nghênh đón cô, vốn dĩ Dụ Minh Thuận còn có phần phê bình kín đáo đối với Tống Kỳ, nhưng nghĩ đến việc cô là em gái của Tống Thiên Tinh liền nhịn xuống.
Sau khi ngồi xuống, Tống Kỳ lập tức gọi mì Dương Xuân để ăn, ăn xong, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng khá hơn một chút. Rượu là một thứ tốt, nhưng say xỉn thì không, thực sự để lại dư vị rất khó chịu. Cô vận nội lực, vận hành một vòng Tiểu Châu Thiên* trong cơ thể, cuối cùng cơn đau đầu cũng dịu đi một chút.
"Sao hôm qua lại uống nhiều như vậy?"
Tống Thiên Tinh nhịn không được hỏi, trong lòng khó chịu, lại càng sợ Tống Kỳ khó chịu.
Tống Kỳ cầm bầu hồ lô nhỏ treo bên thắt lưng của mình: "Rượu này thực sự rất ngon, nên sơ ý uống nhiều thêm vài ngụm."
Tống Kỳ vỗ vỗ đầu, tủi thân ủ rũ nói: "Chỉ có điều, lần sau không dám nữa."
Chuyện khiến Tống Thiên Tinh lo lắng cả đêm cuối cùng cũng bị quét sạch sành sanh, vì vậy lập tức cười cười: "Để ta giúp ngươi gọi một ly trà giải rượu."
Trà giải rượu?
"Không cần không cần."
Tống Kỳ lấy chiếc hộp nhỏ mà Chung Thiên Mệnh đã đưa cho cô từ góc trong ống tay áo, khi cô mở ra thì thấy bên trong có năm viên thuốc màu trắng, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.
"Đan giải rượu? Hôm qua ngươi không ăn à?"
Bạch Lạc Âm lập tức ngửi ra được, đó là đan giải rượu, chỉ là không hiểu vì sao hôm qua người này lại không ăn.
"Không kịp, rượu này quá phê, ta uống mới có mấy hớp đã say."
Ôn Vãn Tịch ở cách đó không xa nghe được, không nhịn được cười khẽ một tiếng, đây đâu phải chỉ có mấy hớp mà thôi. Sau khi Tống Kỳ đến, Tiêu Sanh vẫn luôn chú ý đến cô, khi nhìn thấy cô lấy bầu hồ lô nhỏ ra, trong lòng hắn liền lộp bộp một chút.
Hắn nhớ rõ tối hôm qua lúc Ôn Vãn Tịch trở về, cũng mang theo một bầu hồ lô nhỏ như vậy.
"Thành chủ, hôm qua Tống Kỳ đã đáp ứng?"
"Ừ."
Tiêu Sanh là tâm phúc của Ôn Vãn Tịch, cũng là người thân cận nhất với nàng, hắn biết Ôn Vãn Tịch đang dự định làm gì.
"Nếu Tống Kỳ cắn ngược lại ngươi thì sao?"
"Đến lúc đó giết là được."
Đáy mắt tràn đầy ý cười của Ôn Vãn Tịch bỗng nhiên kết thành một tầng sương giá: "Kết cục của phản bội ta, chính là chết."
Không biết Ôn Vãn Tịch đang nói về Tống Kỳ, hay là nói cho tất cả đệ tử Vũ thành đang có mặt nghe. Mọi người nghe xong, ghi tạc vào lòng, không dám nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Sắc mặt Tiêu Sanh không thay đổi, trầm giọng nói: "Thành chủ, việc này có tầm quan trọng rất lớn, cẩn thận một chút vẫn hơn."
"Ừm, ta tự có chừng mực."
Ôn Vãn Tịch cũng từng có lo lắng, nếu Tống Kỳ phản bội nàng, nói với Dụ Minh Thuận và những người khác về nhiệm vụ mà nàng đã giao cho cô, thì việc nàng ngấm ngầm điều tra sẽ bị bại lộ, hơn nữa thân phận của nàng cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó...
Tống Kỳ nhìn thấy Băng Nhàn và Băng Kỳ đang đi đến từ đằng xa, lại nhớ đến việc Băng Kỳ trở thành sư phụ của Tống Thiên Tinh sau khi hắn rời khỏi Thần Kiếm môn. Băng Kỳ đã truyền thụ Băng Thần Kiếm Pháp cho Tống Thiên Tinh, vừa là sư phụ vừa là nhạc phụ, Tống Thiên Tinh rất kính trọng hắn.
Tuy nhiên, Băng Kỳ lại bị Ôn Vãn Tịch giết chết, chuyện này cũng đã gieo vào trong lòng Tống Thiên Tinh mầm mống của cừu hận.
Hôm nay Băng Nhàn trang điểm nhẹ, đặc biệt diễm lệ, trên trán còn chấm một nốt chu sa, càng làm nổi bật hào quang và khí chất như tiên tử. Làn da trắng như tuyết, ấm áp như ngọc, lại điểm xuyết một chút màu đỏ bắt mắt, càng khiến cho không ít người khuynh đảo vì dung nhan này.
Tống Kỳ nhớ rõ Băng Nhàn trong sách cũng trang điểm nhẹ sau trận bán kết, đó là vì Tống Thiên Tinh mới vẽ, nhưng hôm nay thì...
Nhưng hiện tại Băng Nhàn và Tống Thiên Tinh không có tiếp xúc với nhau, nàng ấy vẽ cho ai nhìn?!
Tống Kỳ nhìn theo ánh mắt của Băng Nhàn dừng trên người Bạch Lạc Âm, người kia đang cúi đầu uống trà, như thể không mảy may hứng thú với hết thảy mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình.
Tống Kỳ liếc Bạch Lạc Âm, rồi lại liếc qua Băng Nhàn, ngay tức thì hóa đá tại chỗ...
[Hồ, Hồ Đồ, có phải kịch bản bị chơi lố tám nghìn dặm rồi không?]
[Không thể nào!]
[Vậy tại sao tao lại cảm thấy có gì đó mờ ám giữa Băng Nhàn và Bạch Lạc Âm?]
[Làm sao tôi biết được chứ, tình cảm của con người mấy người ai cũng kỳ kỳ quái quái.]
Tống Kỳ trợn tròn mắt, nói chuyện với hệ thống này cũng vô ích. Cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Băng Nhàn ăn vận như vậy là vì trong chốc nữa sẽ tỉ thí với Tống Thiên Tinh.
Sau khi ăn sáng xong, còn khoảng một canh giờ nữa trận đấu mới bắt đầu, mà đệ tử Thiên Sơn phái dường như rất bận rộn, bận tìm từng nữ đệ tử gặng hỏi kỹ càng, hỏi hành tung của mỗi người ngày hôm trước.
Đúng rồi, Hà Thụy vẫn đang truy tìm hung thủ đã làm Từ Ngạn bị thương.
"Vị sư muội này."
Trong lúc Tống Kỳ còn đang suy nghĩ, một đệ tử của Thiên Sơn phái đã đến thẩm tra.
"Từ sư huynh của Thái Hư môn bị thương, theo lệ chúng ta hỏi sư muội vài câu."
"Ồ, thì ra là vì chuyện của Từ sư huynh, vậy ta nhất định biết gì nói nấy."
Mới là lạ.
Người đệ tử cũng hỏi về hành tung của Tống Kỳ ngày hôm đó, Tống Kỳ nói cô ở đình viện trung tâm xem pháo hoa, Bạch Lạc Âm ở bên cạnh có thể làm chứng.
Bạch Lạc Âm là một trong những tuyển thủ lọt vào vòng bán kết, đệ tử Thiên Sơn phái đương nhiên nhận ra nàng, sau khi Bạch Lạc Âm gật đầu chứng minh những gì Tống Kỳ nói đều là sự thật, người đệ tử cũng không hỏi thêm bất kì câu hỏi nào nữa.
Ngày đó ở đình viện trung tâm có rất nhiều đệ tử, mọi người căn bản không thể nào để ý xem ai có mặt ai không có mặt, hành động lần này của Hà Thụy, thực sự là bất đắc dĩ.
Điều động binh lực như thế này, chẳng qua cũng chỉ là ra vẻ một chút, cho Thái Hư môn một câu trả lời mà thôi. Đến cuối cùng không tìm được hung thủ, hắn rất có thể nói là có người lẻn vào đỉnh Thiên Sơn làm, không liên quan gì đến đệ tử trên núi.
"Sư tỷ, cảm ơn!"
Tống Kỳ biết Bạch Lạc Âm nhất định sẽ giúp cô, mặc dù nàng luôn treo đạo đức nhân nghĩa ở bên miệng, nhưng Tống Kỳ biết Bạch Lạc Âm rất bao che người của mình.
Trong chuyện này, Bạch Lạc Âm lựa chọn tin tưởng cô, cho nên mới giúp cô nói dối.
Bạch Lạc Âm chỉ nhàn nhạt liếc Tống Kỳ một cái, sau đó không nói gì nữa, đi về phía Càn đài.
Trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Lúc này xung quanh Càn đài đã chật kín người, Tống Kỳ bỏ lại Bạch Lạc Âm, thật vất vả mới chen vào được, đứng ở hàng đầu cổ vũ cho Tống Thiên Tinh.
"Ca ca, cố lên!"
Tống Kỳ gân cổ hét to, Tống Thiên Tinh trên đài nhìn về phía Tống Kỳ, nở một nụ cười, xem như là trả lời Tống Kỳ.
"Tống Kỳ."
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai Tống Kỳ, giọng nói lạnh lùng này không phù hợp với cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, thực sự dọa Tống Kỳ nhảy dựng.
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Tiêu Sanh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô, khoanh tay, thờ ơ nhìn lên đài.
"Chớ có mà phản bội thành chủ."
Giọng của Tiêu Sanh rất trầm, nhưng từng từ từng chữ đều lọt vào tai Tống Kỳ một cách rõ ràng. Đây là đường truyền âm bí mật, sử dụng nội lực để truyền âm thanh đến tai của một số ít người, những người khác không thể nghe thấy.
"Hả?"
Phản bội Ôn Vãn Tịch, trông cô giống như đang treo bảng 'Ta đang tìm chết' trước trán sao?
"Nếu như ngươi dám phản bội thành chủ."
Tiêu Sanh khoanh tay, đảo mắt nhìn Tống Kỳ, khuôn mặt tái nhợt phối hợp với đôi mắt đen thăm thẳm, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi bức người.
"Cho dù thành chủ không ra tay, ta cũng sẽ giết ngươi."
Tống Kỳ trợn mắt nhìn Tiêu Sanh, nói: "Không cần ngươi nhắc nhở, ta còn chưa có chán sống."
Không cần ngươi giết ta, hệ thống bịp bợm kia cũng sẽ trừng phạt ta!
Hồ Đồ: [Đúng vậy, không sai!]
Tống Kỳ: [Cút!]
- -----------------
Chú thích:
Tiểu Châu Thiên (Microcosmic Orbit): xưa kia được coi như một phương pháp Khí Công bí truyền vì luyện vòng Tiểu Châu Thiên duy trì sự quân bình Âm Dương. Khí luôn vận hành theo vòng khép kín, không bao giờ ngừng, tầm mức tác dụng rất cao vào toàn bộ kinh mạch và chức năng của phủ tạng.
Đối với người luyện võ (đặc biệt là luyện nội công) thì quan trọng nhất là đả thông Nhâm Đốc nhị mạch.
1. Nhâm mạch (Functional Channel) – Âm Kinh:
Xuất phát từ môi dưới (Nhân Trung), chạy xuống dưới cằm (Thừa Tương), cổ (Thiên Đột), ngực (Đản Trung), bụng (Đan Điền), rốn, xuyên qua bộ phận sinh dục, vừa đến hậu môn (Hội Âm).
2. Đốc mạch (Governal Channel) – Dương Kinh:
Xuất phát từ hậu môn (Hội Âm), theo xương cùng lên thắt lưng (Linh Đài), lên tiếp theo đường xương sống (Thân Trụ), lên gáy (Phong Phủ), lên đỉnh đầu (Bá Hội), qua trước trán (Ấn Đường), xuống mũi, kết thúc ở môi trên.