Đêm qua Lăng Tử Quân đã đắn đo lắm mới tìm ra được địa điểm để hẹn hò, anh gửi tin nhắn cho Nhan Lam lúc nửa đêm về nơi mà ngày mai bọn họ sẽ đến. Nhưng tin nhắn gửi đi mãi cũng không thấy Nhan Lam hồi âm, không biết là cô ấy đã ngủ hay là vì không thích nơi đó mà không thèm để ý đến anh nữa.
Lăng Tử Quân vì chuyện này mà rầu rĩ cả đêm ngủ không yên giấc. Anh sống tới từng này tuổi cũng là lần đầu tiên học theo người ta cách theo đuổi phụ nữ. Sách vở hay là bất kỳ trang web nào Lăng Tử Quân cũng đã truy cập đủ cả rồi, nhưng lý thuyết thì dễ mà thực hành lại là cả một vấn đề.
2 giờ đêm, tin nhắn gửi đến group chat nội bộ, điện thoại của thư ký Hạ và trợ lý sáng đèn.
Lăng tổng: [Hẹn hò thì nên đi những đâu?]
Tin nhắn này nếu như không phải là thông báo đến từ Lăng tổng thì thư ký Hạ và trợ lý còn tưởng bản thân mớ ngủ mắt quáng gà, Lăng tổng nào có thể hỏi những câu như này chứ?
Mà khoan đã, đây không phải là group chat công việc hay sao? Còn nữa, đó không phải là tài khoản của tổng giám đốc à? Hay là bị ai hack vào rồi?
Cả thư ký Hạ và trợ lý đều sợ đến xanh cả mặt, không ai dám manh động vào trả lời ngay.
Lăng Tử Quân đợi mãi cũng phát phiền, càng lúc càng gấp: [Hai người đâu rồi?]
Mãi đến lúc đó thư ký Hạ và trợ lý mới hoàn hồn, 2 giờ đêm, hai mắt lờ mờ phải mang kính chuyên tâm gõ phím làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho ông chủ.
Trợ lý: [Hẹn hò thì nên đi xem phim này, đi công viên giải trí này, đi leo núi cũng thích hợp lắm đó ông chủ.]
Thư ký Hạ cũng nhanh chóng gõ gõ: [Hoặc là có thể lên du thuyền ngắm biển, câu hải sản, uống rượu vang, vô cùng lãng mạn.]
Lăng Tử Quân đọc tin nhắn, rất thận trọng lấy cuốn sổ nhỏ ở ngăn tủ đầu giường ra ghi chú, trông như một học sinh nhỏ đang chăm chỉ học bài vậy.
Cách một màn hình đương nhiên thư ký Hạ và trợ lý không có diễm phúc thấy được hình ảnh đó, nhưng nếu mà họ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ông chủ Lăng chắc là phải sốc đến ba ngày ba đêm!
Lát sau ông chủ vẫn không trả lời trả vốn gì, trợ lý bắt đầu hơi sốt ruột. Rõ biết là ông chủ sẽ đi hẹn hò cùng với thư ký Nhan, nhưng mà cái tánh hiếu kỳ và nhiều chuyện không bỏ, trợ lý vẫn là hỏi:
Trợ lý: [Ngày mai cuối tuần ngài định đi hẹn hò với Lăng thiếu phu nhân à...?]
5 phút chờ đợi trôi qua trong sự run rẩy, Lăng Tử Quân vẫn không trả lời. Trợ lý âm thầm đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ không biết thứ hai đi làm có phải nhận thư đuổi việc của phòng nhân sự hay không?
Nhưng may mắn thay, tổng tài reply rồi!
À nhưng...
Lăng tổng: [Vậy có trường hợp nào đi hẹn hò lại chọn địa điểm là viện bảo tàng y sinh học không?] – Lăng tổng đã bơ đẹp bạn.
Thư ký Hạ, trợ lý đứng hình: [...]
Trần đời này làm gì có ai lại hẹn hò ở cái chỗ nghiêm túc thiếu lãng mạn đó đâu?
Trợ lý lau mồ hôi, tiếp tục vùi đầu vào điện thoại: [Người bình thường sẽ không bao giờ vào chỗ đó để hẹn hò đâu ạ, vì nó nhàm chán lắm.]
Tin nhắn nhanh chóng gửi đi, thư ký Hạ nhìn dòng tin nhắn không biết sống chết kia của trợ lý mà đứng hình không dám nói gì, trợ lý phải mất mười mấy giây sau mới tự dưng giật mình nhận ra.
Tin nhắn nhanh chóng gửi đi, thư ký Hạ nhìn dòng tin nhắn không biết sống chết kia của trợ lý mà đứng hình không dám nói gì, trợ lý phải mất mười mấy giây sau mới tự dưng giật mình nhận ra.
Không lẽ Lăng tổng...
Trợ lý: [À nhưng mà đó là những người không hiểu biết mới nói vậy thôi, còn người hiểu biết thì đương nhiên sẽ vào nơi đó để hẹn hò rồi. Haha(icon)... haha(icon)...]
Thư ký ở sau màn hình khẽ lắc đầu, thôi rồi chiến sĩ, đúng là càng nói càng sai.
Lăng Tử Quân đọc xong dòng tin nhắn đó thì không nhịn được đá trợ lý ra khỏi group chat.
Được rồi... anh phải thay đổi lịch trình thôi.
-
Sáng sớm đường vắng thế nên chiếc xe của hai người rất nhanh đã dừng lại trước cửa một nhà hàng trên phố.
Lăng Tử Quân đưa Nhan Lam đi vào trong, dường như đã được đặt chỗ từ trước nên quản lý mời hai người vào phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn, thức ăn cũng dọn lên gần như đầy đủ.
Nhìn một bàn thức ăn ngon tinh xảo thịnh soạn ở trước mặt, hương thơm tản ra bốn phía vô cùng hấp dẫn, Nhan Lam cũng bắt đầu thấy đói bụng.
Hai người ăn sáng cùng nhau, rồi bắt đầu tính đến chuyện hôm nay sẽ đi chơi như thế nào.
"Hôm qua em có lên mạng tra cứu, viện bảo tàng phải đến 8 giờ mới mở cửa, ăn xong vẫn còn sớm lắm, anh định sẽ làm gì đây?"
Lăng Tử Quân gắp cho cô viên há cảo to đặt vào bát, anh tỏ ra ngạc nhiên:
"Không phải em không thích chỗ đó hay sao? Sao lại lên mạng tra cứu vậy?"
"..." Nhan Lam hơi giật mình. Đúng là trong lòng cô hơi phiền toái vì phải hẹn hò ở nơi không lãng mạn như nơi đó thật, nhưng cũng không hẳn là không thích.
"Em đâu có nói là mình không thích."
"Vậy à, vậy mà anh cứ tưởng em không thích, thấy em không trả lời tin nhắn của anh."
Lăng Tử Quân cũng không để tâm nữa, dù sao anh cũng đã đổi lịch trình, cũng sẽ không đi đến nơi đó.
Dẫu sao trước kia anh đã cùng Nhan Lam đi rồi, chỉ cách vài năm lại đi cùng một địa điểm... quả thực có hơi nhàm chán.
Dẫu sao trước kia anh đã cùng Nhan Lam đi rồi, chỉ cách vài năm lại đi cùng một địa điểm... quả thực có hơi nhàm chán.
"Thật ra..."
Nhan Lam ngẫm nghĩ vẫn là nói rõ ra suy nghĩ của mình, dường như cô cảm thấy giữa bọn họ tuy sống cạnh nhau lâu nhưng không phải cái gì cũng sẽ hiểu ý đối phương.
"Em đúng là cảm thấy chọn địa điểm đi chơi ở nơi đó thì có chút nghiêm túc..."
Có những thứ nếu bản thân mình không chịu nói rõ, thì người khác sẽ không bao giờ hiểu được.
Lăng Tử Quân cũng vì nghe cô nói thế mà nhẹ lòng hơn, quả nhiên anh tính toán đổi lịch trình đi chơi vẫn là tốt nhất, để cả cô và anh cùng vui, sẽ không khiến cho bầu không khí trở nên ngượng ngùng không thoải mái.
"Nếu em không thích gì thì có thể nói với anh, anh đều sẽ lắng nghe em."
Thanh âm của người đàn ông kia vô cùng trầm, trong không gian ấm cúng này lại trở nên lãng mạn vô cùng.
Nhan Lam cảm thấy trong lòng vui vẻ, cô hơi hơi mỉm cười, tự dưng lại có ý định muốn gắp thức ăn cho Lăng Tử Quân.
"Anh ăn đi, đừng gắp cho em nữa."
Hai người cứ mỉm cười nhìn nhau, vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng hài hòa, mọi rào cản của trước kia hiện tại đều như tan biến.
Ăn sáng chỉ là một phần nhỏ trong lịch trình hôm nay, lúc hai người lên xe chuẩn bị rời đi thì Lăng Tử Quân mới nói cho Nhan Lam biết là đêm qua anh đã quyết định sẽ không đi viện bảo tàng y sinh học nữa.
"Sao lại không đi? Anh rất thích nơi đó mà."
Nhan Lam ban đầu quả thực không muốn đi thật, cảm thấy nơi đó thiếu lãng mạn, người đàn ông chọn địa điểm hẹn hò là nơi đó cũng quá là thiếu tinh tế.
Thế nhưng vì đó là Lăng Tử Quân, vì anh đã chọn nơi mà bọn họ sẽ đi hẹn hò, nên sau một đêm nằm trằn trọc không ngủ được cô cũng đã nghĩ sẽ cùng anh đến những nơi anh thích, vì nơi nào có anh, nơi đó cũng sẽ có cô.
Cô hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, ý nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn trong tưởng tượng của Nhan Lam tuy bị dội cho gáo nước lạnh nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.
Bây giờ Lăng Tử Quân lại nói đổi địa điểm, cô cho rằng là vì khi nãy cô nói chuyện chắc là có chút gắt gỏng, mới khiến anh hiểu lầm cô ghét bỏ nơi đó mà đổi ý định.
Cô hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, ý nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn trong tưởng tượng của Nhan Lam tuy bị dội cho gáo nước lạnh nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.
Bây giờ Lăng Tử Quân lại nói đổi địa điểm, cô cho rằng là vì khi nãy cô nói chuyện chắc là có chút gắt gỏng, mới khiến anh hiểu lầm cô ghét bỏ nơi đó mà đổi ý định.
Lăng Tử Quân thấy phản ứng của cô, cũng nhận ra Nhan Lam đã hiểu sai ý mình, anh lập tức khẳng định.
"Thật ra đêm qua anh đã có ý nghĩ này rồi, vả lại viện bảo tàng chúng ta đã từng đi qua, nên bây giờ sẽ đổi sang một nơi khác. Em nghĩ xem, em thích đi đâu?"
Lăng Tử Quân đêm qua đã nghĩ sẽ cùng cô đi biển, soạn lịch trình dày hơn cả trang giấy A4. Nhưng mà sau khi ăn sáng cùng cô xong, lại cảm thấy lắm lúc nên chậm rãi tìm hiểu xem người đối diện mình có sở thích gì, muốn làm những gì, muốn đi đâu.
Anh dường như nhận ra đôi lúc anh thật không hiểu cô.
Nhan Lam hơi cắn cắn môi, chất vấn anh:
"Không phải anh bảo là muốn mời em đi chơi sao, rốt cuộc bây giờ địa điểm đi đâu lại là do em chọn?"
Lăng Tử Quân bật cười: "Thì anh mời, nhưng sẽ chiều theo sở thích của em."
Người đàn ông nọ dừng xe bên đường, sắp tới rẽ khỏi đường này sẽ ra ngã tư, không tính được đi đâu thì không thể khởi động xe được.
Nhan Lam xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ: "Thật ra em cũng không biết phải đi đâu nữa."
Lăng Tử Quân không vội: "Không sao, em cứ từ từ nghĩ xem. Em thích đi đâu, anh sẽ đưa em đi tới đó."
Nhan Lam trầm ngâm, cô hơi ngửa cổ ra sau, nhìn lên trần xe suy ngẫm.
Tính ra thì đã lâu lắm rồi cô không đi chơi, đôi lúc cô cũng không biết sở thích của mình là gì ngoại trừ việc cô thích vẽ vời, thích ngắm cảnh.
Hừm... Nhan Lam xoa xoa chóp mũi của mình, phóng tầm nhìn ra xa, đột nhiên lại nghĩ muốn đi ra biển hóng gió trời.
"Em muốn đi biển, muốn được đạp gió rẽ sóng, lả lướt trên chiếc cano, nhìn đàn chim bay trên đỉnh đầu. Em thích được nghe một bài hát, đứng trên đất liền nhảy một điệu múa bất kỳ, mặc cho cát dính vào chân, từng bước từng bước cảm thụ hương vị cuộc sống."