Ăn xong cơm trưa cũng là chuyện của hơn nửa tiếng sau đó.
Thức ăn nhiều đương nhiên Nhan Lam ăn không nổi, hơn phân nửa số thức ăn còn lại trên bàn đều là Lăng Tử Quân ăn thay cô. Hai người ăn cơm xong còn ăn tráng miệng nữa, món chè mè đen mà dì Tụng nấu quả nhiên là món mà Nhan Lam thích nhất.
Nhìn cô vui vui vẻ vẻ ăn đồ ngọt, trái tim của Lăng Tử Quân cũng như vừa tẩm qua đường mật, vô cùng ngọt ngào.
Anh chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt của Nhan Lam khi được ăn món mình thích, thấy cô cười anh cũng bất giác cười theo.
Cõi lòng mang theo loại cảm giác hân hoan không tên, nhìn đâu cũng thấy hoa lá nảy nở vô cùng tuyệt vời.
Có lẽ chỉ cần bình bình yên yên như thế ở cạnh người mình thích, ngắm người ấy thôi cũng đủ cho anh mãn nguyện.
Cảm thấy tầm mắt của Lăng Tử Quân nãy giờ không hề di chuyển mà cứ nhìn cô chằm chằm, Nhan Lam hơi ngẩng mặt, bên mép môi vẫn còn dính chút chè ngọt.
Cảm thấy tầm mắt của Lăng Tử Quân nãy giờ không hề di chuyển mà cứ nhìn cô chằm chằm, Nhan Lam hơi ngẩng mặt, bên mép môi vẫn còn dính chút chè ngọt.
Cô nhướn mày hỏi anh: "Anh nhìn em gì thế?"
Nhìn lén bị phát hiện cũng không khiến Lăng Tử Quân trở nên thất thố, anh khẽ cười, miệng lưỡi nhanh nhạy chối bay chối biến:
"Anh đâu có nhìn em."
Nhan Lam chỉ trích: "Còn không phải anh đang nhìn sao?"
Nhưng Lăng Tử Quân vẫn không nói lời nào, người đàn ông nọ tiếp tục cười cười không để ý lời nói của cô.
Nhan Lam càng thêm khó hiểu, cô tỏ ra không quan tâm, tiếp tục thưởng thức món chè mình ưa thích:
"Còn không mau ăn đi, nhìn thêm chút nữa thì sẽ hết chè đó."
Ý Nhan Lam chính là Lăng Tử Quân không ăn thì cô sẽ ăn hết chè của anh!
Lăng Tử Quân nghe thấy đương nhiên là hiểu, anh khẽ cười, trêu ghẹo Nhan Lam:
"Tiểu Lam chưa gì đã muốn ăn phần của anh sao? Không phải lúc nãy bảo là no quá không ăn được nữa à."
Nhan Lam nghe Lăng Tử Quân tố cáo chuyện cũ thì hơi đỏ mặt ngại ngùng, khi nãy cô ăn không bao nhiêu, Lăng Tử Quân phải thầu hết một bàn thức ăn to! Hẳn là anh ấy ấm ức, nên mới nhỏ mọn nhắc lại như vậy.
Nhan Lam đỏ mặt cả giận, phản bác lại:
"Đồ mặn với đồ ngọt khác nhau kia mà... Em no đồ mặn, nhưng bụng vẫn chứa được đồ ngọt."
Câu phản bác này rất nhỏ thốt ra từ đôi môi người kia, nghe chẳng có chút thuyết phục nào, nhưng mà Lăng Tử Quân vẫn nguyện ý nghe, nguyện ý dung túng cô.
Anh khẽ cười, chăm chú nhìn khoé miệng còn dính chè của cô, nghĩ thầm cô sao lại giống một bé mèo ăn vụng quá.
Nhan Lam đương nhiên không hiểu nụ cười này là có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ không biết có phải Lăng Tử Quân chê cô ăn uống kén chọn hay không thì đột nhiên phát hiện người đàn ông kia đang vươn tay đến trước mặt mình.
Ba giây trôi qua nhanh như một cơn gió, người đàn ông nọ nhanh tay lau đi vệt thức ăn trên môi cô.
"..." Nhan Lam lập tức sững người, cổ họng cô trơn trượt một cái, điếng hồn.
Gì vậy chứ... sao tim đập nhanh quá!
Lăng Tử Quân không những không lấy khăn lau lại đưa tới bên miệng nếm thử, mặt Nhan Lam đỏ bừng lên, phía đối diện anh hơi nhíu mày, như là đang thầm đánh giá món ăn, anh chê:
"Chè ngọt quá."
"..." Đầu Nhan Lam như muốn nổ tung.
"Khụ, khụ!"
Cô bị anh dọa cho ho sặc một trận, đưa tay vuốt vuốt ngực: "Sao anh không lấy giấy lau!"
Miệng thì trách mắng anh như vậy, nhưng ánh mắt lại tuyệt nhiên không dám nhìn Lăng Tử Quân dù chỉ là một chút. Cô ngượng quá đi mất, chỉ có thể rút vội tờ khăn giấy đưa cho Lăng Tử Quân.
"Lau- lau tay đi."
Lăng Tử Quân mỉm cười nhìn tờ khăn giấy phe phẩy ở trước mặt, cuối cùng anh đành nhận lấy khăn từ tay cô mà lau tay.
"Ngày mai em có bận việc gì không?" Đột nhiên Lăng Tử Quân lại chuyển chủ đề.
Nhan Lam như được bắt cho cái thang leo xuống, thấy anh nghiêm túc cô cũng bớt đi ngượng ngùng, bắt đầu ngẫm nghĩ.
Lăng Tử Phong có nói cần cô phải tập hợp tình hình số liệu của năm này với cả tra tìm tài liệu tham khảo, thứ hai tuần sau nộp trên bàn làm việc của anh. Nhan Lam có hai ngày để làm những việc này, cũng không phải là quá bận bịu.
Nhưng sao tự dưng Lăng Tử Quân lại hỏi cô câu này thế nhỉ? – Nhan Lam bắt đầu hoài nghi.
"Cuối tuần em cũng chỉ làm những việc vặt mà thôi, không bận rộn cho lắm."
Nhan Lam nói tới đây thì cố ý thả chậm nhịp, cô nhìn Lăng Tử Quân để xem biểu cảm của anh, thấy anh có chút chờ mong, cô lại như ngờ ngợ hiểu được ý muốn của anh.
Đầu óc Nhan Lam nhạy bén, cô sống hai mươi sáu năm trên đời cũng không phải có tiếng mà không có miếng. Nghe Lăng Tử Quân hỏi như vậy, cô mà còn không hiểu thì quả thật là uổng phí IQ lẫn EQ cao ngất ngưởng của mình.
Hẳn là anh muốn mời cô đi đâu đó, nhân cơ hội này Nhan Lam phải trêu anh một chút mới được.
"Nhưng cũng không hẳn là rảnh rỗi đâu. Sao vậy, anh có gì muốn nói với em?"
"..."
Quả nhiên Lăng Tử Quân có ý định mời cô đi chơi. Bởi khi nghe cô nói cô không rảnh, sự thất vọng đã không kìm được tràn đầy trong ánh mắt anh.
"Anh cứ nghĩ cuối tuần thì em sẽ rảnh."
Thấy Lăng Tử Quân thở dài thất vọng, cô lại không nhịn được cười cười. Cô hỏi anh:
"Nếu em rảnh thì làm sao?"
"Anh, anh..." Lăng Tử Quân sờ sờ chóp mũi, bộ dạng muốn nói lại không biết nói như nào.
"Anh muốn mời em đi chơi."
"Mời em đi chơi?"
Hiếm lắm mới thấy được nét ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt của Lăng Tử Quân, anh đưa mắt nhìn cô, toàn bộ thành ý đều dồn hết vào đó. Rõ ràng trong đầu sắp xếp rất nhiều cách để thuyết phục cô đi chơi cùng mình, nhưng đến cuối cùng lời thốt ra miệng lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ.
Một câu nói ra lúc này nghe vô cùng nhạt nhẽo, khiến đối phương chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào.
"Cuối tuần này anh có thể xin chút thời gian quý báu của em không?"
"..." Uầy, nghe sao mà trịnh trọng quá!
Nhan Lam trong lòng âm thầm cười nhạo anh một phen.
Người gì mà cứng ngắc như khúc gỗ, bày đặt học theo người ta cách theo đuổi con gái, theo đuổi kiểu gì mà nhạt quá đi mất.
Nhưng mà Nhan Lam động lòng là được rồi.
Cô cứ ngồi tủm tỉm cười suốt, thấy Nhan Lam như vậy Lăng Tử Quân càng thêm ngượng. Anh muốn bày tỏ tấm lòng nhưng khó nói ra thành lời quá, cuối cùng cũng chỉ có thể để cô chê cười như thế.
"Anh biết em bận rộn không có thời gian, nhưng mà em có thể-" Có thể cho anh một cơ hội không? Cho anh chút thời gian thôi.
Lời sau cùng Lăng Tử Quân vẫn chưa thể trọn vẹn thốt ra thành lời. Nhan Lam đợi chờ anh lâu quá, đành phải tự mình lên tiếng trước.
"Thôi được rồi."
Cô cắt ngang lời anh, chỉ liếc nhìn sơ qua vẻ mặt ngại ngùng của anh, lát sau lại nói: "Cho anh thời gian một buổi sáng."
Lăng Tử Quân có vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt ánh lên tia chờ mong, anh nghi ngờ hỏi lại:
"Em cho anh cơ hội thật sao?"
"Còn không phải vì thấy anh tội nghiệp quá à?"
Nhan Lam mạnh miệng nói là vậy, nhưng lúc này cô đã đỏ mặt tới mang tai, ngại ngùng ăn xong bát chè rồi muốn chuồn đi mất.
Thấy cô rời đi, người đàn ông kia vẫn không thoát khỏi cơn mơ. Anh cứ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, chẳng ngờ lại có thể thành công mời được Nhan Lam đi chơi. Sống gần ba mươi năm đời người, đây là lần đầu tiên Lăng Tử Quân mang theo cảm giác thành tựu này trong lòng, dẫu cho trước kia có đạt được bao nhiêu thành công, cũng không bằng lúc này mời được người trong lòng đi chơi cùng mình.
Trong văn phòng nọ, có vị tổng tài mặt lạnh ngồi che miệng cười đến ngây người.
Thư ký và trợ lý đứng bên ngoài nhìn lén mà hốt hoảng – Tổng tài à, ngài sốt rồi đúng không?
-
Cuối tuần.
Theo như dự định, hôm nay Lăng Tử Quân và Nhan Lam sẽ cùng nhau đi viện bảo tàng y sinh học. Lịch trình này đương nhiên là do Lăng Tử Quân đề ra.
Nửa đêm Nhan Lam nhận được tin nhắn của anh, thấy Lăng Tử Quân gửi cô bản lịch trình đi hẹn hò... Nhan Lam đã rất sốc...
Cô cảm thấy so với Lăng Tử Quân của thời sinh viên thì bây giờ anh không khác xưa chút nào. Sao lại có thể hẹn hò ở viện bảo tàng y sinh học?
Sáng đó Lăng Tử Quân đã đón cô rất sớm.
"Ăn sáng chưa?"
"..." Ngồi trên xe nghe Lăng Tử Quân hỏi câu này Nhan Lam cũng không biết trả lời thế nào.
Cô vẫn còn bận ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt chảy ra cô còn không kịp lau.
6 giờ sáng đi hẹn hò? Hẹn hò gì giờ này vậy chứ?
"Lăng Tử Quân, có phải anh phá em không?" Nhan Lam như nổi cáu.
"Hả?"
Lăng Tử Quân nghe không hiểu ý của Nhan Lam, anh vẫn đang chăm chú quan sát đường, bàn tay tinh tế xoay vô lăng rẽ bánh vào đường lớn.
"6 giờ sáng đón em, viện bảo tàng nào mở cửa vào giờ này chứ?"
Sáng sớm Nhan Lam không trang điểm kĩ càng, chỉ thoa nhẹ chút son môi, ấy thế mà lại rất rạng rỡ xinh đẹp trong mắt Lăng Tử Quân. Mặc dù lúc này cô không được ngủ đủ giấc, bị đánh thức trong tình trạng bất ngờ khiến Nhan Lam vô cùng vô cùng cộc cằn. Nhưng Lăng Tử Quân rất thưởng thức sự cằn nhằn này của cô, anh cứ mỉm cười lắng nghe, Nhan Lam thấy vậy cũng tự dưng không thể càu nhàu được nữa.
"Tử Quân anh khá lắm..." Nhan Lam nói bâng quơ một mình, nghiêng mặt sang một bên nhìn đường.
Cô cứ tưởng người đàn ông kia không nghe thấy chứ, nào ngờ Lăng Tử Quân không hề bỏ sót một chữ nào. Anh bật cười, trêu cô:
"Khá lắm à?"
"..."
Liên tục trêu ghẹo Nhan Lam, Lăng Tử Quân cũng phải biết điểm dừng thôi.
"Được rồi, Tiểu Lam muốn ăn món gì đây? Chúng ta đi ăn sáng rồi mới bắt đầu chuyến đi chơi ngày hôm nay."
Thấy Lăng Tử Quân hào hứng về chuyến hẹn hò này, Nhan Lam ở trong lòng thầm thở dài.
Nhớ lại ngày đó cô còn là cô sinh viên ngành Mỹ thuật, lần đầu hai người hẹn đi chơi Lăng Tử Quân cũng đã chọn địa điểm là viện bảo tàng y sinh học.
"Đàn anh à, trông anh có vẻ rất am hiểu và yêu thích về sinh học nha.”
Nhớ lại ngày đó cô còn là cô sinh viên ngành Mỹ thuật, lần đầu hai người hẹn đi chơi Lăng Tử Quân cũng đã chọn địa điểm là viện bảo tàng y sinh học.
"Đàn anh à, trông anh có vẻ rất am hiểu và yêu thích về sinh học nha.”
Đó là lần đầu tiên Nhan Lam nhìn thấy trong mắt Lăng Tử Quân lấp lánh ánh sao như vậy. Anh ấy cứ thao thao bất tuyệt giảng cho cô về những lý thuyết y sinh học nghe vô cùng khó nhằn và cao siêu.
Nhưng rõ ràng chuyên ngành của người nọ không liên quan đến y sinh học, vì sao lại giỏi đến thế chứ?
Cô nhớ lúc đó Lăng Tử Quân đã mỉm cười nhìn cô, nói ra những chuyện mà trước giờ cô chưa từng được nghe về anh.
"Thật ra anh muốn học y, nhưng vì bố muốn hai anh em anh tiếp quản cơ nghiệp nên đã chọn cho chúng anh ngành này."
"Vậy nếu được quyền lựa chọn, anh sẽ học y sao?"
"Lựa chọn à?" Lăng Tử Quân hơi ngẫm nghĩ, khi đó anh nhìn cô, nở một nụ cười yếu ớt: "Làm sao anh có quyền lựa chọn đây."