Trong bóng đêm, Phong Thần Nam hai tay ôm lấy dáng người mảnh khảnh, sắc mặt u ám, đôi mắt đỏ ngầu pha chút tức giận.
Cánh của chiếc trực thăng ngừng lại.
Mở cửa, bóng dáng bước ra là một người quen thuộc.
Vừa mới ra khỏi trực thăng vài bước, Thời Minh Triết còn đang mừng rỡ vì ở đây không bị có hỏa hoạn như lần trước, trong nháy mắt nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đang được Phong Thần Nam ôm lấy, sắc mặt anh ta chợt trầm xuống, anh ta nhanh chóng bước lên phía trước.
“Em gái!”
Người trong lòng vẻ mặt tái nhợt, vẻ lộ ra vẻ đau khổ, vừa nhìn thấy trong lòng Thời Minh Triết càng thêm thắt lại.
Cô em gái đáng yêu của anh ta, lại ở cùng một nơi bị hại tới hai lần!
“Tổng giám đốc Phong!”
“Cậu chủ!”
“Cô chủ!”
Lúc đó, Đăng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích cũng đều dẫn người tìm tới nơi, bao vây lấy công trường bị bỏ hoang.
Phong Thần Nam trầm giọng ra lệnh: “Lục soát! Bất kỳ một người hay vật nào khả nghi cũng đều không được bỏ qua!”
“Vâng”
Thời Minh Triết cũng nháy mắt ra hiệu với những người dưới quyền, lập tức mọi người đều tuân lệnh hành sự.
Vân Mặc Tích bước đến chỗ Phong Thần Nam, muốn đón lấy người trong lòng anh.
“Tổng giám đốc Phong, xin cứ giao cho tôi: Phong Thần Nam lạnh lùng từ chối: “Không được, tôi sẽ đích thân đưa cô ấy về”
Anh lướt qua Vân Mặc Tích, kiên trì ôm Thời Ngọc Diệp càng thêm chặt hơn, vẻ mặt u ám đi đến chỗ Đằng Dạ Hiên.
“Anh ở lại lục soát”
“Vâng”
Phong Thần Nam đem theo Thời Ngọc Diệp, lên một chiếc xe rời đi, Đằng Dạ Hiên ở lại dẫn người tiến hành lục soát nhà xưởng bỏ hoang với quy mô lớn.
Thời Minh Triết ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Thần Nam rời đi, không nói lời nào, trong con mắt đều là sự lạnh lẽo.
Vân Mặc Tích không biết làm thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên phía trước nhận tội.
“Xin lỗi, cậu chủ, tôi không thể ngăn cản anh ta: Thời Minh Triết cũng không trách anh ta.
“Điều động người canh giữ bên ngoài, toàn bộ nhân viên lục soát, bất kể dùng cách thức gì tôi cũng phải tìm ra được người làm hại em gái tôi là ai?
“Vâng, cậu chủ”
Không lâu sau, dưới sự bố trí của Vân Mặc Tích và Đằng Dạ Hiên, điều động đến đủ mọi loại phương tiện giao thông, mọi người cố găng hết sức để tìm kiếm xung quanh nhà máy.
Và sau khi Thời Minh Triết dặn dò xong cũng cho người lái xe đón anh ta trở về.
Bé Lớn điều chế xong hai phần thuốc giải, không bao lâu liền nhận được tin mẹ nhập viện.
Vân Mặc Tích sắp xếp vệ sĩ ở lại bảo vệ mấy đứa trẻ, khi sáu người bọn họ được dẫn đến bệnh viện, Phong Thần Nam đang quỳ ở hành lang ngoài phòng bệnh, vẻ mặt tối sầm.
“Tình hình của mẹ thế nào rồi?”
“Vẫn còn hôn mê: Anh ngẩng đầu mở miệng, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bé Lớn không nói lời nào, cùng Thời Ngọc Diệp đến phường kiểm tra tình hình trước, Bé Hai và những người khác cũng không xông vào mà thay phiên nhau vỗ vai an ủi ba.
Đôi mắt đỏ ngầu của Phong Thần Nam nhìn gương mặt non nớt của bọn trẻ, trong lòng càng dâng lên cảm giác áy náy.
“Xin lỗi, ba đã không bảo vệ tốt mẹ các con”
“Chúng con đều biết ba đã cố gắng hết sức rồi”
Mấy đứa trẻ cũng không hề có ý trách anh.
Khi nghe tin Phó Uyển Hân nhập viện, Phong Thần Nam tưởng rằng Thời Ngọc Diệp gặp chuyện, lập tức rời khỏi nhà ngay, thậm chí còn không thay quần áo, cũng là người đầu tiên theo.
mẹ đến công trường, người đầu tiên cứu mẹ ra khỏi đó.
Mấy đứa trẻ tất nhiên đều nhìn thấy hết.
Nhưng cho dù Phong Thần Nam đã nhận được sự an ủi, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu không phải ân oán giữa anh và người đó, cũng sẽ không liên lụy đến Thời Ngọc Diệp, khiến cô gặp chuyện, giờ anh cảm thấy mình giống như một ngôi sao chổi, đi đến đâu hại người gặp họa tới đó.
“Mọi người vào trước xem mẹ thế nào đi, ba muốn một mình yên tĩnh.”
Mấy đứa trẻ gật đầu và cùng nhau bước vào.
phòng bệnh. Bé Lớn đã kiểm tra cô rồi.
Trên giường bệnh, Thời Ngọc Diệp nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt, môi và mặt tái nhợt, hôn mê sâu, nhìn thôi cũng khiến người ta lo lắng.
Những đứa trẻ chạy đến ôm chầm lấy cô, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng đứa nào cũng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt.
Bé Hai nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy nhìn Bé Lớn hỏi.
“Tình trạng của mẹ thế nào?”
“Không tốt lắm.“Cậu bé sắc mặt nghiêm nghị, “Chuyện trước kia anh lo lắng nhất, có thể là đã xảy ra rồi”
Không chỉ Bé Hai, mà ngay cả những anh em khác nghe thấy cũng nhìn sang với vẻ mặt cứng đờ.
Bé Lớn sau đó nói ra: “Nếu anh đoán không nhầm, mẹ hiện tại đại não bị tổn thương, cần phải dùng dụng cụ tỉnh chuẩn để kiểm tra mới có được phán đoán rõ ràng hơn”
“Sao lại như vậy? Rõ ràng không có bất kỳ ngại thương nào…”
“Anh từng nghỉ ngờ, ký ức của mẹ bị người khác có ác ý xóa nhòa đi. Nếu như ở trong hoàn cảnh đó mất đi trí nhớ, một khi hồi phục lại, rất có khả năng sẽ chịu phải đả kích rất mạnh, gây ra sự rối loạn thần kinh não bộ, hình thành thương tổn”
Mấy đứa trẻ đều vô cùng kinh hãi, sự lo âu trên mặt lại càng hiện ra rõ ràng hơn.
“Vậy thì bị thương rồi sẽ làm sao?”
“Nhẹ thì hôn mê vài ngày, nặng thì trở thành người thực vật.”
Mọi người hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy có mấy phần may mắn, may mà ba không nghe được những lời này, nếu không anh có thể sẽ càng tự trách hơn.
Tâm trạng của mấy đứa trẻ vô cùng nặng nề.
Từ lúc học tập đi bập bẹ nói chuyện, mấy đứa đã được ông ngoại cậu giáo huấn quan niệm “nhất định phải yêu thương mẹ như một công chúa trân quý nhất trên thế giới này.
Giờ đây, mấy đứa không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao, nếu như người mẹ mà mấy đứa cùng nhau nâng niu yêu thương hết mực, biến thành người thực vật?
Sau khi nghe những gì Bé Lớn nói, Bé Sáu không thể kìm chế được tâm trạng của mình nữa, khóc lớn ngay tại chỗ, vùi đầu vào cơ thể của Thời Ngọc Diệp.
“Mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta có thể cứu mẹ, nhất định có thể! Mẹ chúng ta cơ thể khỏe mạnh, tuổi trẻ xinh đẹp, chúng ta hãy mau mau trưởng thành, kiếm thật nhiều tiền…hihihi…
Nghe hết lời chúc phúc mà Bé Sáu đọc lại sau khi gục xuống, tim mấy đứa đều thắt lại, sống mũi cay cay.
Bé Năm mắt đỏ lên, thì thào tự an ủi.
“Đúng vậy, có sáu người chúng ta ở đây, có thần y Bé Lớn, còn có chúng ta… mẹ không thể nào biến thành người thực vật đâu”
Bé Bốn vươn tay vỗ vai Bé Năm, cúi đầu kìm nước mắt, Bé Hai quay người lau nước mắt, Bé Lớn vẫn đứng thẳng người không nói một lời.
Bé Ba bình tĩnh nhìn Bé Lớn: “Anh có cách nào khác để cứu mẹ không?”
“Có, nhưng anh không thể đảm bảo có làm được không”
“Nói thử xem”
“Tìm một chuyên gia tẩy não tới, bảo ông ta giải phẫu sửa lại ký ức trong não bộ cho mẹ”
Sáng sớm, sân bay thành phố Hải Phòng.
Ở đại sảnh chờ máy bay đều chật cứng người, có người đang chuẩn bị rời khỏi thành phố với sự lưu luyến không rời, cũng có người ôm tâm trạng vô cùng kích động bước lên mảnh đất này.
Ở hàng ghế cuối cùng cạnh hội trường, một người đàn ông với mái tóc xanh lam đang ngồi đó.
Anh đang cầm tạp chí, thỉnh thoảng kéo tạp chí lên mũi, lộ ra một đôi mắt nhìn xung quanh, lo lắng bất an.
“Lúc này, đáng lẽ phải xuống máy bay rồi chứ?”
Lam Uông đặt tạp chí xuống, vươn tay liếc nhìn đồng hồ, lo lắng xoa xoa hai tay.
“Diên Mạnh Tùng ơi là Diên Mạnh Tùng, mau ra đi, chỉ cần chụp được ảnh là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, hehehel”
Nhiệm vụ sếp giao tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực chất lại là một chuyển chẳng dễ dàng gì.
Diên Mạnh Tùng là người đàn ông thần bí nhất trong giới y học, anh ta không bao giờ lộ mặt, nhưng danh tiếng đã lan rộng khắp thế giới, rõ ràng không phải là một nhân vật thần bí bình thường.
Muốn từ trong biển người tấp nập nhận ra được anh ta, là một việc thử nghiệm khả năng nhận thức vô cùng khó khăn, còn Lam Uông lại rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình!