Đó là một biển lửa lớn màu đỏ cam.
Nhiệt độ xung quanh nóng đến mức làm người ta có thể tan chảy ngay lập tức, những cột xi măng đang trát vữa bị cháy đen, cho dù trần làm bằng ván silicat canxi chống cháy cũng không chịu được nhiệt độ cao như vậy mà đổ sập từng cái một.
Cô tê liệt trong biển lửa, từng câu từng chữ như dao cứa vào tim, đau đến nghẹt thở.
“Phong Thần Nam, tôi hận anh”
“Nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ yêu anh nữa!”
“Tôi và đứa trẻ trong bụng, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Câu trả lời giữa ngọn lửa, chói tai và xuyên thấu.
TẠ Thời Ngọc Diệp chịu phải sự kích động quá mạnh, thân thể mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất ôm đầu đau đớn kêu lên.
Rõ ràng đó chỉ là một bức tranh lóe lên trong nháy mắt, nhưng cũng đủ khiến cô quay lại cảnh tượng lúc đó một lần nữa, mọi sự việc diễn ra đều hiện lên vô cùng sống động trong mắt.
Ký ức trong đầu nổ tung khiến cô điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Ngay sau đó, rất nhiều hình ảnh ùa về trong tâm trí.
“Phong Thần Nam, anh có phải coi tôi là vật thay thế Tô Cẩm Tú không?”
“Phong Thần Nam, tôi rất thích anh, tại sao anh lại không muốn nhìn tôi lấy một cái chứ?”
“Hôn nhân giữa chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao?”
“Bọn họ nói tôi không xứng với anh, anh cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Tôi biết mà, sẽ có một ngày khi cô ta trở lại, anh sẽ bỏ mặc tất cả đem vị trí của tôi trả lại cho côta”
Hết cảnh này đến cảnh khác.
Cảm giác đau thấu tim lan tỏa khắp cơ thể, dường như lúc này cô cũng đang trải qua những cơn đau đó.
Máu huyết sôi trào, hộp sọ căng ra đau đớn, hai bên thái dương gần như nứt ra.
Cuối cùng, cô không kìm được cơn đau dữ dội, bất tỉnh tại chỗ rồi hôn mê.
Khi Phong Thần Nam tìm thấy nhà máy bỏ hoang, anh cảm thấy máu của mình như đông cứng lại, cả bầu trời như sắp sụp đổ.
Những gì mà anh đã trải qua trong quá khứ một lần nữa được tái hiện lại. Cảm giác sợ hãi đến từng hơi thở. Anh dường như có thể ngửi thấy từ không khí mùi khét do ngọn lửa để lại năm năm trước, cũng như sự tuyệt vọng, đau đớn, thảm thiết của cô…
“Ngọc Diệp!”
Khi bước vào, tiền nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đang nằm trong đống củi thải, anh mặc kệ mọi thứ xông lên ôm lấy người, cũng mặc kệ xung quanh có cạn bẫy hay phục kích hay không.
“Mau tỉnh lại, Ngọc Diệp!”
Thời Ngọc Diệp hôn mê bất tỉnh, nhưng lông mày vẫn cau lại
Cho dù trái tim Phong Thần Nam có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không nhịn được run rẩy cánh tay, “Ngọc Diệp, em mở mắt ra nhìn tối ... đừng ngủ!” Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, nhịp tim của anh đập dồn dập nhanh đến mức giọng nói cũng lấm áp bản thân rồi, vừa nghĩ đến việc mất đi cô, anh cảm thấy như thể cả bầu trời sắp sụp đổ.
Người đã mất đi một lần, ông trời cho anh tìm lại được, có phải vì muốn khiến anh trải qua nỗi đau mất mát một lần nữa?
Đừng ngủ, Ngọc Diệp, mau tỉnh lại đi... Em muốn gì tôi cũng cho em, muốn đánh muốn mắng muốn tôi cút, tùy ý em... chỉ cần em sống, thế nào cũng được...”.
Anh mang theo thanh âm run rẩy kêu gào,
Không ai biết lúc này anh đang khó chịu như thế nào, . Người trong tay vẫn không nhúc nhích, nhưng sắc mặt tái nhợt, đau đớn khiến người ta rất bất an.
Nhìn thấy tờ giấy bạc mà Thời Ngọc Diệp đang nắm chặt trong tay, anh dùng sức kéo tờ giấy ra khỏi tay cô, mở ra xem nội dung bên trong, lửa giận ngập trời.
Trong phút chốc, Phong Thần Nam đã hiểu ra.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tuy không thấy bóng dáng trong bóng tối nhưng anh biết đối phương đang theo dõi mọi chuyện đang diễn ra ở đâu đó.
Phong Thần Nam trầm giọng quát.
“Tôi biết anh là ai! Anh muốn giết tôi, có bản lĩnh thì bây giờ hiện thân đi, nếu không, tôi có đào ba tấc đất lên cũng phải đào ra được anh!”
Tiếng đáp của anh vang vọng trong nhà máy bỏ hoang.
Anh vẫn lạnh lùng chờ người kia xuất hiện, nhưng thật lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Khi Phong Thần Nam đang sốt ruột chờ đợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng lách cách, đèn trên các bức tường xung quanh đồng thời bật sáng, lập tức chiếu sáng khu nhà xưởng bỏ hoang.
Trái tim anh chùng xuống, anh ôm Thời Ngọc Diệp trong tay thêm chặt hơn, cảnh giác quan sát xung quanh.
Lúc này, một giọng nói xa lạ phát ra từ những chiếc loa xung quanh vang vọng khắp nhà máy.
“Ha ha ha ha, Phong Thần Nam, anh có chắc là thật sự biết tôi là ai không?”
Giọng nói đầy sự châm chọc, thông qua máy xử lý âm thanh đặc biệt, giọng nói đã thay đổi, đặc biệt chói tai, nghe có vẻ khó chịu vô cùng.
Bất kể đối phương có hiện diện ở đây hay không, nhưng chắc chắn là đang giám mọi thứ xảy ra xung quanh.
Đánh giá từ những thiết bị âm thanh và ánh sáng lắp đặt tạm thời này, và từ trình tự của toàn bộ sự việc xảy ra tối nay, người này hẳn đã lên kế hoạch từ lâu và hiểu rất rõ về anh và Thời Ngọc Diệp.
Phong Thần Nam nheo mắt lại, trầm giọng đáp.
“Người hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn của tôi không nhiều”
“Hahaha, rất tốt! Trí nhớ không tồi!”
“Anh ghi hận tôi, thì nhằm vào tôi đây, muốn đánh muốn giết bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp nhận. Nhưng anh lại cứ phải đụng vào người bên cạnh tôi!” Anh tức giận ngập trời quát lớn.
Người đàn ông có vẻ hài lòng với phản ứng của Phong Thần Nam, lại có thêm một tràng cười vang lên, một lúc lâu sau mới dịu đi, nhưng giọng điệu vân mang theo ý cười như trước.
“Phong Thần Nam, tại sao anh lại tức giận?
Tôi cũng không đụng vào cô ta, tôi chỉ là giúp cô †a hồi phục lại ký ức trước đây mà thôi. Để cô ta nhớ lại anh là ai, đây lẽ nào không phải là đang làm việc tốt sao? Hay là anh đang sợ hãi, ngộ nhỡ cô ta hồi phục rồi, sẽ càng thêm hận anh?
Hahaha…”
Nghe những lời này, cánh tay đang ôm Thời Ngọc Diệp của Phong Thần Nam càng thêm siết chặt.
Mặc dù đối phương nói không sai, nhưng cái này căn bản không cần phải thừa nhận, chỉ nghe thấy anh cười lạnh một tiếng, đáp lại một cách khinh thường: “Đừng có dùng sự tốt đẹp gói lại hành động đáng khinh của bản thân, anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Chậc chậc chậc, Phong Thần Nam, bây giờ vẫn không hiểu sao? Thực ra, tôi không muốn gì cả, tôi chỉ thích nhìn thấy bộ dạng anh trải qua sự đau đớn”
“Tôi không chỉ ra tay với người anh yêu, còn có bạn bè, người nhà, công ty… của anh, để anh cảm nhận một chút cuộc sống tăm tối nhất của sự tuyệt vọng đau khổ mà tôi đã từng trải qua”
“Anh có biết không? Chỉ cần tôi nhìn thấy anh buồn, tôi liền vô cùng vui vẻ. Sự bất lực, oán hận, tuyệt vọng trên mặt anh đều là món ăn tinh thần của tôi haha”
Phong Thần Nam cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận, tiếng khớp tay nắm chặt chà xát, cơ thể co rút cứng ngắc.
“Anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ bắt được anh”
“Được rồi, tôi sẽ kiên nhãn đợi, nhất định đợi anh đến đây, từ trong bóng tối bắt tôi ra, hahaha”
Tiếng cười điên cuồng tràn ngập trong không khí.
Phong Thần Nam không muốn dây dưa với đối phương nữa, đang định đưa Thời Ngọc Diệp đi, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếp rầm rầm.
Anh khẽ nheo mắt, vừa nghe đã có thể nhận ra ngay, đó là tiếng máy bay trực thăng, vì vậy anh bình tĩnh bế Thời Ngọc Diệp lên, bước ra khỏi nhà máy bỏ hoang, không hề có chút sợ hãi.
Quả nhiên, lúc này một số máy bay trực thăng đang bay lượn trên bầu trời, trong số các máy bay trực thăng, có một máy bay dẫn đầu, đã dừng ở trên một bãi cỏ nhỏ gần đó.
Phong Thần Nam đứng đó, mặt áp vào trán Thời Ngọc Diệp, nhẹ nhàng hứa hẹn.
“Ngọc Diệp yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối không thể làm tổn thương em”
Vốn tưởng rằng sẽ gặp chủ nhân của tiếng cười điên cuồng kia, cũng đã làm tốt chuẩn bị bị người kia mai phục bao vây, nhưng không ngờ rằng, từ trực thăng đi xuống, lại là người của mình.