Mới sáng sớm cả thành phố D đã tràn ngập không khí phấn khởi và màu sắc. Cứ ba năm sẽ có ngày hội Tuần lễ truyền thống được tổ chức với quy mô rất hoành tráng. Năm nay là năm thứ hai có sự góp mặt của các tập đoàn tài chính đứng top năm toàn thành phố.
Với các dự án lẫn cuộc thi được đầu tư chuẩn bị kĩ lưỡng hơn một tháng nay bảo đảm sẽ có một tuần lễ đầy sôi động cuồng nhiệt.
Khắp thành phố D từ con hẻm nhỏ đến các con đường lớn đều treo cờ chào mừng tuần lễ đặc biệt này. Một tuần này lượng khách du lịch từ những thành phố lớn, nhỏ khác sẽ bay đến để tham gia Lễ hội truyền thống của thành phố D.
Trong suốt tuần Lễ hội truyền thống diễn ra các khách sạn, nhà hàng và quán bar địa phương sẽ mở ngày đêm trực tiếp để đón khách du lịch có nhu cầu vui chơi và thưởng thức các chương trình lễ hội đặc biệt này.
Đây thực sự là một tuần lễ đặc biệt của thành phố D cuộc thi ba năm một lần thường được tổ chức ngay trung tâm thành phố nên Thẩm Dương từ sớm đã có mặt. Hắn là một nhân tố quan trọng của thành phố D dĩ nhiên sẽ không thể thiếu trong các cuộc thi được.
Các đoàn lễ hội và đoàn xe diễu hành qua những con đường đủ sắc màu. Hàng trăm ban nhạc, ca sĩ và những vũ công tụ hội nhảy múa chung quanh.
Lễ hội truyền thống này có nét như lễ hội đường phố Carnival ở thế giới thật của Mẫn Như.
Điều làm nên đặc biệt của lễ hội chính là điệu nhảy Chosa có nguồn gốc xa xưa nay trở thành biểu tượng của thành phố D. Hơn hai trăm nhạc công mọi nơi đã cùng hòa mình vào màn biểu diễn ca khúc The cup of life.
Năm tập đoàn tài chính đại diện cho năm thành phố lớn nhất, cường thịnh nhất: Tiêu thị đến từ thành phố A, Hà thị đến từ thành phố C, Mạnh thị đến từ thành phố S, gia tộc Jonasea giàu có đến từ thành phố E và Lý thị đến từ thành phố D.
Tiếp đó kể đến ba người có ảnh hưởng nhất của thành phố D chính là nhà hùng biện Lý Mạnh Quân chủ tịch đương nhiệm của Lý thị, luật sư trẻ tài năng tiểu thư Kim gia Kim Hồng Kiều và quán quân của những cuộc thi đấu thể thao chủ nhiệm của Hội quán Thẩm gia Thẩm Dương.
Sau khi thị trưởng thành phố D kết thúc bài phát biểu khai mạc và giới thiệu các đại biểu quan trọng thì trống kèn của đoàn âm nhạc diễu hành lẫn nữa thổi bùng lên. Lần này âm thanh hết sức căng tràn lửa nhiệt huyết và vui tươi của mọi người.
Kể đến tập đoàn Tiêu thị đầu tư vào hàng trăm dự án nhỏ lớn khác nhau nhưng dự án Tuần lễ truyền thống là một dự án tiền tỷ khổng lồ với bao công sức mồ hôi nhiệt huyết tập thể nhân viên các cấp Tiêu thị.
Họ đã lên ý tưởng sắp xếp trang trí thiết kế với sự kỳ công, miệt mài của một tập thể đoàn kết giúp cho Tuần lễ truyền thống có thêm một phần rực lửa và bùng cháy.
Không như năm ngoái đơn thuần là cuộc thi chạy đua marathon được vé khứ hồi miễn phí đi đến nơi họ muốn trong vòng sáu tháng.
Năm nay sẽ bùng nổ với cuộc thi đêm sân cỏ giành cho các đội bóng vô địch cấp thành phố thi đấu giành chức quán quân.
Tiêu điểm lần này chính là duy nhất đội thắng cuộc được tập đoàn trao giải thưởng bằng tiền mặt mà không phải là Cup vô địch và tấm vé khứ hồi miễn phí của hãng hàng không AirA đang hợp tác với Tiêu thị trên cả ba thị trường lớn, họ sẽ được tới những địa điểm mà họ mong muốn trong vòng ba tháng.
Âm thầm đánh giá khả năng não bộ của Chính Uy, thật lợi hại và không tầm thường mới nghĩ ra được dự án kinh khủng này.
Cuộc thi kết thúc Tiêu thị sẽ tốn một khoản tiền không nhỏ có thể ảnh hưởng đến một số lĩnh vực đầu tư khác nhưng tiếng tăm họ thu về lại vô cùng bành trướng.
Sau chuyện này tập đoàn Tiêu thị sẽ vang danh đến đâu nữa đây! Tiền trao đi vẫn có thể đem về nhưng danh tiếng chỉ có một lần cơ hội được vang dội.
Trên thương trường phải biết nắm bắt thời cơ tóm gọn tất cả đành liều một lần sẽ có hai kết quả một là thất bại nhưng đặt lại nền tảng cho lần sau, hai là không có thất bại chỉ có hai chữ thành công.
Quán ăn và shop hoa của Mẫn Như ngày thường đã đông khách nhưng hiện tại con số khách ra vào tăng gấp ba lần. Quán ăn của cô chưa dùng hình thức quảng cáo nào cả nhưng lại có vẻ nổi tiếng bởi lời đồn xa tiếng gần.
Mẫn Như đã mang ẩm thực của thế giới thật vào thế giới tiểu thuyết bằng tâm huyết lẫn tình yêu của một người yêu ẩm thực cùng với khả năng sáng tạo kì diệu.
Cô là bà chủ quán vừa giỏi giang vừa xinh đẹp trong mắt mọi người bởi tài năng kì lạ trong cách chế biến thực phẩm.
Cô có hai đứa con thiên thần làm chao đảo các vị khách tới quán, chưa từng dạy con mình làm chiêu trò để quyến rũ khách hàng vào quán ăn, với đầu óc thiên bẩm bọn trẻ đã thực sự thu hút khách ghé vào quán vào lúc quán mới khai trương.
Từ đó quán ăn của Mẫn Như nổi tiếng với biệt danh là “thiên thần quán” chứ không phải là cái tên gốc mà cô đặt ban đầu.
Số lượng khách tăng đột ngột khiến cô phải tuyển thêm năm nhân viên phục vụ trong cái quán nhỏ bé chứa lượng người nhất định của mình. Tổng cộng là bảy phục vụ làm việc trong cửa hàng của cô có một số bạn chỉ làm giờ chạy thêm để kiếm thêm tiền học phí.
Thử hỏi một quán ăn nhanh có vị trí tuyệt đối nhỏ nằm trong góc một trung tâm thương mại sẽ chứa được số khách gấp 3 lần thường ngày như thế nào? Dĩ nhiên sẽ không nổi nhưng các khách hàng lại vô cùng chịu khó chờ đợi đợt này đến rồi đi không có việc xô đẩy tranh giành chỗ ngồi lẫn nhau.
Đây là một thế giới con người đối xử với nhau rất tiến bộ thậm chí cửa hàng đông quá đi mất họ cũng mua về rồi mang ra ngoài xem cuộc diễu hành.
Cuộc sống của thế giới này xen lẫn cổ đại và hiện đại đều có những phong tục tập quán, truyền thống văn hóa, đạo đức xưa và nay.
------
Tối hôm đó khi nói chuyện với cô, anh nói luôn vấn đề cần nói bởi anh không thích nói nhiều với người khác.
Anh muốn đưa bọn trẻ về biệt thự hiện tại để dễ dàng bù đắp mất mát bốn năm nay anh chưa làm được cho hai người. Lúc Tiêu Chính Uy nói Mẫn Như có thể cảm nhận điều này rất thật lòng cho dù giọng nói anh có lãnh khốc, lạnh lùng đến mấy chăng nữa!
Bản năng làm cha là thứ vô hình luôn tồn tại trong một người đàn ông, Tiêu Chính Uy cũng vậy đã đến lúc bọn trẻ cần được một sự yêu thương chăm sóc của người cha.
Nhưng bù lại giúp đỡ cho anh cô sẽ mất đi những đứa con của mình bởi cô không biết chuyện gì tiếp có thể xảy ra, bàn tay thần thánh của tác giả đã bảo vệ nhân vật chính là anh và Ngô Mẫn Nhu được an toàn cho đến cuối truyện.
Còn cô một nhân vật nữ phụ nhỏ bé chưa chắc sẽ sống sót sau trận chiến giành quyền nuôi con với nam chính.
Tình yêu của một người mẹ cô không cho phép ai tước đoạt đi quyền của cô.
Giờ đây, Mẫn Như đang đứng trước tình thế khó xử giữa một người mẹ giành quyền nuôi con và nhân vật nữ phụ chiến đấu chống lại nam nữ chính trong truyện.
-----
Bọn trẻ vừa đi học về liền bắt cô đưa tới trung tâm thành phố gặp Thẩm Dương. Tối hôm qua hắn có hứa bọn trẻ đi học ngoan ngoãn đem phiếu bé ngoan của trong ngày về hắn lập tức cho bọn trẻ tham gia lễ hội cùng hắn.
Hiển nhiên đi bên cạnh Thẩm Dương sẽ được ưu tiên và có nhiều quyền lợi. Bối Bối và Lạc Lạc nguyên một ngày tỏ ra là một học sinh ngoan ngoãn, được cô giáo khen thưởng cho hai phiếu bé ngoan trong ngày.
Vừa mới ra khỏi cổng trường đã hí hửng bắt buộc Mẫn Như đưa tới chỗ làm việc của hắn.
Đường phố có nhiều vũ đoàn diễu hành nên bị cấm lưu thông, ba mẹ con họ đành đi bộ đến trung tâm thành phố. Thật may khu vực nào có diễu hành mới cấm xe lưu thông nếu thật sự cấm hết xe trên phố chắc chắn Mẫn Như sẽ nổi điên mất.
Cô còn chưa kịp nhìn thấy ai với ai, hai bảo bối nhà cô ở đằng xa đã trông thấy bóng dáng của Thẩm Dương đang dặn dò trợ lý một số điều gì đó trên sân khấu trống.
Bọn trẻ lập tức chạy thật nhanh tới chỗ của hắn mà không để ý người mẹ đằng sau đang bị chúng nhẫn tâm bỏ rơi, chen chúc giữa hàng trăm người.
- Dad!!! – Lạc Lạc Bối Bối phấn khích lớn tiếng gọi
Thẩm Dương nghe tiếng gọi phía sau, quay đầu lại thì thấy hai cái dáng bé xíu đang chạy lại phía mình.
Hắn đang căng thẳng với việc trợ lý làm sai dặn dò nhưng khi nhìn thấy ba bóng dáng đang tiến về phía mình, nụ cười sáng lạn bỗng chốc nở ra.
- Hai bảo bối của ta! – Thẩm Dương ngồi chỏm xuống ôm lấy bọn trẻ
- Dad! Lạc Lạc và Bối Bối hôm nay rất ngoan đem về cho người phiếu bé ngoan như lời hứa! – Bối Bối tự hào khoe tấm phiếu mà cô bé có được lượn qua lượn lại trước mặt hắn.
-----
- Anh sắp sửa vào lễ hội! Lát nữa sẽ có truyền hình chiếu trực tiếp! – Chính Uy trong phòng lớn ở tòa nhà đối diện nghe điện thoại
-.....
- Được! Sau khi kết thúc anh sẽ chở về - giọng nói lãnh khốc có phần nhỏ nhẹ
-.....
- Tạm biệt!