Hắn lục tìm danh bạ của cô, tiện lưu cho cô số điện thoại của hắn với cái biệt danh "Chồng" kèm theo 3 trái tim lớn.
Tại hắn thấy trong danh bạ của cô có cái tên "Hiểu Thần bảo bối" cùng một trái tim cũng nổi lòng ganh tị mà tự tặng mình thêm 3 trái tim, rồi mới nhấn máy gọi cho Hiểu Thần.
Lúc này, Hiểu Thần vẫn đang ngái ngủ, cả tối hôm qua cậu học chơi cờ với ông ngoại nên ngủ hơi muốn. Tay quơ quơ vơ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, thấy chữ mẹ ngay lập tức bật dậy nghe máy.
"Alo, mẹ à?"
Hiểu Thần thấy phía bên kia im lặng, trong lòng lo lắng mà mà nói.
"Mẹ, mẹ có nghe con nói gì không?"
"Con là Hiểu Thần, con trai của Lộ Lộ đúng không?"
Cậu bé nhận ra, giọng nói này là của tên đàn ông. Tại sao hắn lại có máy của mẹ.
"Chú là ai? Mẹ tôi đâu."
"Cháu không cần lo, ta gọi chỉ muốn báo rằng mẹ con rất an toàn và đang ở cạnh ta."
Hiểu Thần tính hỏi lại, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy vang lên tiếng "tút tút".
Cậu bé cất điện thoại đi, bản thân tự leo xuống giường thì cửa phòng mở ra, bà ngoại nhìn cậu.
"Hiểu Thần dậy sớm thật, muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng với bà không?"
Hiểu Thần không đắn đo mà trả lời luôn, "Dạ được."
[...]
Dừng trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, hôm nay chắc do là cuối tuần nên cửa có khá nhiều khách, bà ngoại không muốn để Hiểu Thần phải chen vào trong nên dặn cậu bé.
"Hiểu Thần, đứng đợi bà nhé. Mua xong bà ra."
Cậu ngoan ngoãn ngồi gần đấy đợi bà ngoại mình ra, cậu ngó ngang ngó phải vẫn chưa thấy có ai. Độ nhiên phía bên kia đường, cậu thấy một cái bóng rất giống của mẹ. Hiểu Thần vội vã đứng dậy mà đuổi theo, quên cả nói với bà.
"Mẹ ơi, mẹ…"
Cậu vừa đuổi vừa gọi to mà người phụ nữ vẫn chưa dừng lại, cậu vẫn mải mê chạy mà quên không để ý, đâm vào một người phụ nữ trung niên thì phải. Hiểu Thần ngã, rồi ngồi bệt xuống đất.
"Cháu bé, cháu có sao không?"
Hiểu Thần ngẩng mặt lên, phủi bụi trên quần áo.
"Cháu không sao."
Nhìn thấy gương mặt cậu, Lam Ái Nhi lúc đầu có chút sốc. Chẳng hiểu sao, càng nhìn bà lại càng thấy giống tên tiểu tử thối nhà mình.
"Cháu bé bố mẹ cháu đâu."
Hiểu Thần ngỡ ngàng, ngó trái ngó phải, vừa rồi mải mê đuổi theo bóng lưng kia cậu đã quên mất chỗ của bà ngoại.
"Cháu bị lạc rồi."
Bà nhìn cậu bé, cười tươi ngỏ ý giúp đỡ.
"Hay là cháu lên xe, bà đưa cháu về với bố mẹ."
"Dạ thôi, cháu không làm phiền bà đâu."
Hiểu Thần cứ vậy mà từ chối lời giúp đỡ của người phụ nữ trung niên kia, quay người mà rời đi.
"Bà nội, bà nghe điện thoại xong chưa vậy, cháu vừa thấy bà nói chuyện cùng ai mà?"
Vừa bước đi được mấy bước, cậu nghe thấy tiếng nói thật quen thuộc. Không kiềm được lòng mà quay đầu lại nhìn.
"Hiểu Phong."
"Anh trai."
Hai đứa bé chạy lại ôm nhau, Lam Ái Nhi trên đầu nổi mấy vạch đen nhìn hai đứa bé đang ôm nhau sướt mướt.
"Hiểu Thần, anh không biết đâu. Mẹ của chúng ta bị một người đàn ông bắt nạt đấy."
Bà nghe những lời này, ho nhẹ mấy tiếng bà cũng đủ đoán ra đứa bé trước mặt này là ai.
"Khụ, đấy không phải là bắt nạt mà là thể hiện tình cảm."
Hiểu Thần vẫn có chút chưa hiểu hỏi lại, "Người đàn ông đó là ai? Nói với anh, anh trả thù cho mẹ."
"Là bố của chúng ta."
"Em bị ốm sao? Chúng ta có bố từ bao giờ, sao em lại gọi người này là bà nội."
Hiểu Thần có chút lo lắng, đặt tay lên trán Hiểu Phong quan tâm.
"Chào Hiểu Thần, bà là mẹ của bố con cũng chính là bà nội của hai con."