Ả đàn bà kia phi thẳng xuống xe, chạy một mạch chẳng dám quay đầu lại. Ninh Nhất Phàm hắn từ từ chạy theo chiếc xe của Cố Minh Hạo, trong lòng hắn đang thầm nghĩ.
"Chắc chỉ tiện đường đi qua, nghĩ sao mà bọn dám?"
Tuy miệng là nói vậy, nhưng lòng hắn bực đến tức tối, cứ tưởng tượng tiếp chắc hắn điên lên mất.
Cuối cùng chiếc xe Cố Minh Hạo cũng đã dừng lại, nói đúng ra là dừng trước khách sạn.
"Lộ Lộ đứng đợi anh nha, tí anh dẫn lên gặp ông ta!"
"Dạ!''
Cô híp mắt vui vẻ mà trả lời.
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy tên kia đã đi về phía nhà xe của khách sạn thì mới xác nhận được một điều, bọn họ đi khách sạn chứ không phải tình cờ đi ngang.
Hắn dừng xe lại, nhanh chân bước xuống để định tóm gọn cô, nhưng chẳng hiểu sao lúc nào hắn cũng chậm hơn cái tên Cố Minh Hạo kia cơ chứ.
Chưa kịp bám theo cô và anh, hắn đã gặp viếc rắc rối khác.
"Anh bạn trẻ, cậu không được đỗ xe ở đây đâu. Cậu lái xe xuống dưới chỗ kia để đi."
Hắn "Hừ" một tiếng, chẳng thèm đáp lời của bác bảo vệ vừa nhắc nhở anh. Hắn đã cố cất xe nhanh nhất, ai ngờ khi đi ra quay đi quay lại đã không thấy bọn họ đâu?
Liếc nhìn đám tiếp viên, hắn hỏi.
"Các người có thấy một người đàn ông với một người phụ nữ vừa đi đâu không?"
Đám tiếp viên toát hết cả mồ hôi, bọn họ đương nhiên là biết người đàn ông đang đứng mắt mình là ai, cung kính đáp.
"Khách sạn chúng tôi có rất nhiều các đôi nam nữ đi ra đi vào, Ninh tổng ngài có thể nói rõ không?"
"Ờm, một người phụ nữ...khá xinh đẹp cùng một người đàn ông xấu xí."
Đám tiếp viên thở dài, ngài miêu tả như vậy có gọi cả dòng họ tôi ra cũng không tìm được cho ngài đâu?
"Hình như là không?"
"Vậy các người tra cho tôi xem có ai đặt phòng với cái tên Lộ Lộ không?"
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, một lúc sau mới rụt rè lên tiếng.
"Cái này thực sự là làm khó chúng tôi rồi!"
"Các người có tìm không? Không tìm ngày mai tôi cho khách sạn các người sập, thấy sao hả?"
Trước lời đe dọa và ánh nhìn chết người của Ninh Nhất Phàm, bọn họ đành chia nhau tìm danh sách những người đặt phòng ngày hôm nay.
Khoảng 30 phút sau, không uổng công bọn họ tìm nãy giờ cuối cùng thấy cái tên Lộ Lộ mà reo lên.
"Ninh tổng, tìm thấy cái tên Lộ Lộ rồi!"
Hắn tức tối giật lấy danh sách trên tay tên tiếp viên, trong lòng không khỏi cười lạnh.
"Phòng 507 sao? Lộ Lộ cô được lắm."
Hắn chạy đi, đám tiếp tân nhìn thấy vậy lòng không ngừng cầu nguyện cho người phụ nữ xui xẻo nào đã không may chọc phải hắn.
[...]
Bây giờ, trước mặt Ninh Nhất Phàm hắn chính là phòng 507, hắn có chút kiên nhẫn mà bấm chuông cửa, một lúc sau vẫn chưa thấy ai thì bắt đầu nổi đoá đá rầm rầm vào cửa.
Cửa phòng lúc này cũng dần mở ra, một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Ninh Nhất Phàm.
Hắn cứ vậy mà ngang nhiên xông vào, miệng gào to tên cô.
"Phan Lộ Lộ, cô cùng tên đàn ông kia trốn ở đâu rồi?"
Hắn cứ nghĩ, người phụ nữ trung niên chắc chỉ để qua mắt hắn mà thôi! Lúc này, người phụ nữ này mới lấy đâu ra cây chổi, tức giận phang cho hắn mấy cái.
"Cái cậu kia, đây là phòng của tôi và chỉ có mình tôi, và chủ căn nhà là tôi - tên Lộ Lộ năm nay 54 tuổi!"
Tưởng sau màn giới thiệu này tưởng người phụ nữ kia sẽ nương tay không đánh nữa, mà ai ngờ bà ta còn hung dữ hơn, vừa đuổi vừa đánh tên Ninh Nhất Phàm.
Hắn đành bỏ chạy thục mạng, đúng là cảnh tượng hiếm thấy mà, một vị tổng tài cao cao tại thương đang bị một bà thím "truy đuổi".
Ninh Nhất Phàm quay đầu không thấy có ai, mới chống tạm tay vào tường mà thở dốc.
Ai ngờ, cửa phòng phía đối diện cũng mở ra, một đôi nam nữ còn bắt gặp thấy dáng vẻ này của hắn.
2 người bọn họ không ai khác chính là Lộ Lộ và Cố Minh Hạo.
Ninh Nhất Phàm thấy vậy, lập tức khôi phục lại tác phong, nhìn thấy cô cười tươi như vậy hắn chế giễu nói.
"Thoải mái quá nhỉ?"