Lộ Lộ nở nụ cười chua chát, chẳng thể trả lời câu hỏi của Hiểu Thần và Hiểu Phong, sao cô có thể cùng Ninh Nhất Phàm trở thành một nhà ba người được! Điều đó chắc khó có thể mà xảy ra.
"Đi thôi, đừng để baba hai con chờ lâu!"
Hai bảo bảo híp mắt, "Dạ được!"
Nơi cô hẹn Ninh Nhất Phàm không xa lắm, cách nhà cô chắc cũng chỉ một đoạn, cũng không cần phải ngồi xe taxi cho bất tiện.
Hiểu Phong và Hiểu Thần sốt sắng, còn thúc giục cô đi nhanh hơn, có vẻ chúng nó háo hức được gặp bố ruột của mình lắm rồi. Người đàn ông đã luôn không bên cạnh, chăm sóc và bảo vệ mami của 2 bảo bảo trong suốt những năm qua.
"Mami, đi nhanh lên nào."
"Được!"
Cô nhanh chóng cất bước, đuổi kịp theo những bước chân nhỏ nhắn của con trai mình. Dừng trước công viên Khuất Đình, do hôm nay không phải dịp gì đặc biệt nên có rất ít người đi lại, lác đác khoảng một hai người mà thôi.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, có vẻ như Ninh Nhất Phàm vẫn chưa đến hay là hắn không muốn đến. Cô nhìn 2 bảo bảo, chúng nó háo hức mà nhìn khắp nơi trong công viên, thấy có người đàn ông nào đi qua cũng phải chỉ rồi hỏi mami.
"Mẹ, người đàn ông kia có phải là baba không?"
"Không phải!"
"Thế người kia?"
"Không phải đâu.''
…
Hai đứa trẻ cứ vậy mà luôn miệng hỏi không ngớt, đợi một lúc lâu ánh mắt của Hiểu Phong và Hiểu Thần có tỏ ra chút thất vọng, Lộ Lộ cũng chẳng ngoại lệ.
Cô tính quay người rời đi, hai tay dắt theo hai bảo bảo. Nhưng lúc này, Hiểu Thần đột nhiên lên tiếng.
"Mami, con buồn đi vệ sinh."
Cô nhanh chóng dừng lại mà chỉ mà chỉ nhà vệ sinh cho Hiểu Thần, cậu cũng nhanh chân mà chạy vụt đi. Lộ Lộ cầm điện thoại lên xem giờ, đã 8 giờ 30 phút rồi, vậy không phải là hắn đã thất hẹn sao?
Cô cúi người ngồi xuống, nhặt mấy viên đá lên ném đại. Không may hòn đá văng xa quá, chạm đến giày của một người đàn ông nào đó.
"Phan Lộ Lộ!"
Là người đàn ông trước mặt cô vừa ném đá lên tiếng. Một người lạ mà biết tên cô, giọng còn quen thuộc đến vậy.
Lộ Lộ ngước mắt lên nhìn hắn, là Ninh Nhất Phàm cuối cùng cô cũng chờ được hắn rồi.
Nhưng khí thế của Ninh Nhất Phàm là quá lớn, phía sau còn một đám người cao to mặc vest đen, càng tăng thêm khí thế cho người đàn ông ở giữa. Điều này có vẻ khiến cho Hiểu Phong có chút e dè, nấp vào sau chân mẹ.
Cô cúi xuống, dắt tay Hiểu Phong ra. Để cho Ninh Nhất Phàm có thể thấy rõ đứa trẻ, hắn nhìn mà không chớp mắt. Quả thực, đứa trẻ này quá giống hắn rồi...rất điển trai giống như Ninh Nhất Phàm hắn vậy!
Ninh Nhất Phàm chăm chú nhìn đứa trẻ mà không nói gì, Lộ Lộ cố gắng lấy hết can đảm hít một ngụm khí trời mà bế Hiểu Phong đưa về phía hắn.
"Ninh Nhất Phàm đứa bé này...chính là con anh!"
Cô nói xong, còn có chút len lén nhìn sắc mặt hắn, hắn sao có thể vẫn còn điềm tĩnh như vậy?
Sự tò mò trong lòng Lộ Lộ đột nhiên tăng lên, mà hỏi.
"Anh không vui cũng chẳng tức giận sao?"
"Sao tôi phải làm điều đó!"
Hiểu Phong ngạc nhiên, quay ra hỏi mẹ.
"Mẹ, cái người đàn ông đen sì này là baba con sao?"
Quả thật, sau khi nghe xong lời nói của Hiểu Phong mặt hắn đen sì thật, phất tay ra hiệu cho một tên vệ sĩ của mình tiến lên bế lấy Hiểu Phong. Cậu bé cũng ngoan ngoãn để cho người đàn ông kia bế.
"Trong suốt những năm qua, cô đã dạy con trai tôi cái gì vậy? Đến bố nó cô còn chưa nói sao? Người đàn ông có quyền lực đến đâu à?" Hắn ghé sát tai cô, thì thầm mà nói.