Thời gian cứ trôi dần trong sự lạc lối của hai trái tim vốn dĩ lỗi nhịp với nhau, bản chất tình yêu là đơn giản, "rào cản" cảm xúc giữa hai người mặc dù cũng chỉ là một bức rèm nhỏ, nhưng lòng tin cho nhau đã đánh mất, nó mãi mãi trở thành một bức tường kiên cố chắn ngang trước mặt không thể vượt qua, chia cắt lứa đôi ở hai khoảng không tách biệt. Là yêu nhau, nhưng cách thể hiện bên ngoài lại đẩy nhau càng lúc càng xa, quay đầu nhìn lại, đã không biết làm sao đối mặt với nó!
Rồi Mạc Lam có thai! Cảm xúc lúc ấy thật lạ lẫm với Dương Tầm! Đó là lần bất cẩn của anh, nhưng anh không hối hận, chỉ cảm thấy mình thật sự vô dụng vì đã không thoát khỏi lưới tình của cô ấy. Đã đến lúc phải thừa nhận anh đã yêu cô ấy thật sâu đậm, trái tim đã không thuộc về anh nữa, nên mới muốn cột chặt cô ấy bên mình không muốn tách rời, trừng phạt cô ấy mà bản thân còn đau khổ hơn đối phương, chẳng khác nào đang tự giày vò mình!
Và một điều quan trọng nhất đối với anh, anh đã trở thành ba của một đứa trẻ, và mẹ của nó là Mạc Lam! Thì ra anh đã có một gia đình riêng của mình, anh chẳng mảy may ghét bỏ cảm giác này, thậm chí có chút lâng lâng! Anh thật sự cảm thấy mình điên rồ, nhưng cảm giác hiện tại của anh là hoàn toàn hân hoan đón nhận sự xuất hiện của đứa bé này. Nói anh là người thích ngược đãi cũng được, nhưng cảm giác hạnh phúc len lỏi trong không khí xuyên qua da thịt, muốn xóa bỏ tất cả để làm lại từ đầu với cô ấy chưa lúc nào lại mãnh liệt như bây giờ!
Thời gian cứ trôi đi, cảm giác xóa bỏ mọi thứ trong quá khứ để làm lại từ đầu cứ thôi thúc trong suy nghĩ, tần suất của nó dày đặc đến mức anh lo sợ thói quen suy nghĩ trở thành hành động buông lơi dần và anh lại phải lâm vào tình cảnh hứng chịu nỗi đau phản bội một lần nữa. Nỗi sợ bị phản bội gặm nhấm lấy anh, bủa vây anh đến nghẹt thở. Anh phải dùng cơn say, những cuộc vui lướt qua với Vũ Ly Tuyết để lấy lại sự cân bằng trong tâm hồn, nhưng càng say khướt và buông thả, anh càng không thể thả lỏng, tiệc tàn rượu tỉnh anh vẫn tỉnh táo với nỗi đau dằn xé trong tim.
Những lời tỉ tê rót vào tai lúc ân ái anh vốn dĩ có thể bỏ ngoài tai như chưa từng nghe, nhưng cái gai trong mắt một khi đã tồn tại thì rất khó để phớt lờ, đặc biệt là từ tay Vũ Ly Tuyết trao anh xấp ảnh Mạc Lam và Tư Đồ Phong hai người trò chuyện thân mật, lửa giận nguôi ngoai trong lòng lại được dịp sục sôi.
Khi nghe tin cô ấy đội nắng bên ngoài biệt thự, anh đã kìm nén phút yếu lòng mà dứt khoát báo ra tin hỷ sự vốn không hề tồn tại của anh và Vũ Ly Tuyết cho cô ấy, sự tuyệt tình của thư ký Kim cũng là làm theo lời dặn dò từ anh. Giá như lúc đó anh chịu suy nghĩ lại! Giá như lúc đó anh có một phút yếu lòng!
Kể đến đây, Dương Tầm đã không còn hứng thú tiếp tục nữa, chuyện này là một vết thương lòng hằn dấu nơi đáy lòng, nhói đau không phút nào nguôi ngoai. Những chi tiết về người gián điệp thật sự trong câu chuyện này đã không còn quan trọng nữa, vì nếu như không phải lòng tin dành cho nhau đã vụn vỡ, thì đã không xảy ra một sự hiểu lầm đáng tiếc như vậy, Đường Lạc đọc tài liệu của thư ký Kim cũng đã chắp ghép được toàn bộ nguyên bản câu chuyện.
* * *
Trong một gian phòng kín khác trong cùng một quán cà phê, Mạc Lam sau khi nói chuyện rất lâu với Đường Lạc, thuyết phục cô nghe một câu chuyện tâm sự của một người đàn ông, lúc đầu cô hoàn toàn từ chối đề nghị này, đặc biệt khi biết rằng người tâm sự lại là một người mình không có ấn tượng gì tốt đẹp từ lúc gặp mặt đến nay - Dương Tầm, cô lại càng không muốn chút nào.
Thế mà không hiểu tại sao, trời xui đất khiến cô lại gật đầu đồng ý, và đến khi ngồi ở trong gian phòng này, đứng trước máy phát hình ảnh quay được từ căn phòng Đường Lạc và Dương Tầm đang trò chuyện, âm thanh của dàn máy quay truyền đến tai cô tiếng nói trầm ấm của người ấy, cô vẫn còn ngỡ như mình đang thực hiện điều này trong giấc mơ, nó hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của cô, có chút bất thường đến kỳ lạ.
Câu chuyện ấy như mang lại một sự trải nghiệm gì đó rất chân thật cho cô, cứ ngỡ như cô đã biết được hoặc bắt gặp được cảnh ngộ trong câu chuyện ấy ở đâu đó rồi. Lời của người kể chuyện có một ma lực giữ chân cô lại, khiến cô muốn tiếp tục ngồi lắng nghe, theo dõi chăm chú cứ sợ mình sẽ bỏ sót chi tiết nào trong câu chuyện.
Người kể chuyện với một giọng điệu hết sức bình thản không chút gợn sóng, cứ như đang kể đến một câu chuyện của một người khác, không giải thích hay trần tình bất cứ vấn đề gì, cứ mạch lạc như một câu chuyện viết sẵn trong một cuốn truyện nào đó. Cô không phải không biết có một số người rất giỏi che dấu cảm xúc, vui buồn ít ai phát hiện, trừ khi người đó chủ động chia sẻ ra bên ngoài, nhưng sự bình lặng ẩn giấu đằng sau đó là gì khiến cô tò mò không dứt.
* * *