Vẫn may ở thời điểm này tiếng nói của Âu Dương Vũ Mặc vẫn còn có giá trị.
Vũ Mặc đứng ra xin cho Thiên Hình cùng Âu Dương Vũ Dịch đích thân ra biên cương trước. Bản thân sẽ tức tốc theo sau khi tình hình của Thái hậu ổn định hơn.
Bây giờ cũng chả còn hy vọng gì ngoài hai đứa con trai này của mình. Âu Dương Vương tất nhiên đồng ý.
"Vu Dịch, đệ nhất định phải cầm cự cho đến khi ta đến. Nhất định không được bỏ cuộc"
Âu Dương Vũ Mặc đặt tay lên vai Âu Dương Vũ Dịch mà nói.
Đã lâu lắm rồi đại ca mới nhìn ta bằng ánh mắt khiên định đến thế. Lời cổ vũ này thôi cũng chính là sức mạnh của ta rồi.
"Đại ca, huynh yên tâm. Đệ nhất định sẽ không làm huynh thất vọng"
Vũ Mặc gật đầu.
Võ công của Vũ Dịch vốn không thua kém gì hắn. Cộng với mưu trí, khinh nghiệm vốn có của Thiên Hình, chắc chắn hai người bọn họ sẽ cầm cự được.
Sau đó Vũ Dịch cùng quân của Thiên Hình đã lập tức xuất binh đến biên cương ngay.
Trước khi đi Thanh Lam không ngừng khóc lóc lo lắng cho nhi tử của mình. Thậm chí bà ta còn nặng lời trách móc Vũ Mặc có ý muốn đẩy đệ đệ vào con đường nguy hiểm.
Nhưng Vũ Dịch lần này không im lặng nữa. Hắn nắm hai tay của mẹ mình, cười tươi mà nói:
"Mẫu phi, lần này nhi tử đã phải đa tạ đại ca. Xin mẫu phi yên tâm, nhi tử nhất định sẽ trở về an toàn"
Quyết định của con trai đã chắc chắn đến thế kia. Xem ra Dịch nhi ngày nào cũng đã trưởng thành hơn rồi.
Dù không muốn, Thanh Lam cũng đành phải nghe theo lời đứa trẻ này.
"Quý phi nương nương, Dịch Vương đi rồi sẽ trở về an toàn thôi. Đứa trẻ này vốn đã trưởng thành rồi"
Các phi tần thường ngày nói chuyện thân thiết với Thanh Lam an ủi. Gật đầu, bà cũng yên tâm được phần nào.
Tĩnh Tâm Cung.
Âu Dương Vũ Mặc hai chân bước nhanh đi vào. Miệng không ngừng gọi lớn:
"Hoàng thúc, hoàng thúc! Sư phụ, sư phụ"
"Aido, Mặc Vương gia ngày thường yên lặng bình tĩnh hôm nay lại đến chỗ ta hô to gọi nhỏ thế. Là có chuyện gì đặc biệt sao?"
Âu Dương Vệ từ bên trong bước ra. Phong thái hôm nay của ông ta khác hẳn với mọi ngày, khiến Vũ Mặc cũng phải khựng người lại.
Bình thường An Vương ôn nhu giãn dị hiền lành, tuy tính cách có phần hơi quái lạ vẫn luôn tạo một cảm giác khiến người khác dễ gần, yêu mến.
Vậy mà bây giờ mặc trên người lại chính là một bộ y phục bó màu đen. Đôi mắt cũng không còn ôn nhu nữa, thay vào đó chính là sự căm phẫn...
"Hoàng thúc, người..."
Nhìn Âu Dương Vệ thế này, trong phút chốc Âu Dương Vũ Mặc cũng không thể thốt nên lời.
Âu Dương Vệ nhếch hai khóe miệng. Một nu cười hắc hóa đến điềm tĩnh không ngờ.
"Chả phải ngươi nên đến biên cương hay Phật Tâm Cung ư? Sao đột nhiên lại đến chỗ của bản vương, hô to gọi nhỏ như thế?"
"Hoàng thúc... là người đúng không?"
Âu Dương Vệ vẫn không ngừng nụ cười đó mà nhìn thẳng Vũ Mặc.
Dù sao ngày xưa ông ấy cũng từng là một chiến thần oai phong lẫm liệt. Chỉ một câu hỏi như thế sao có thể khiến Âu Dương Vệ thay đổi thái độ được chứ?
"Mặc nhi, con là đang nói gì? Hoàng thúc nghe không hiểu"
"..."
Không lẽ đến cả chuyện Thái hậu trúng độc, cả hoàng cung náo loạn lên như thế mà ông ấy lại không biết gì sao?
Sự bình tĩnh của Vũ Mặc cũng là một tay Âu Dương Vệ rèn luyện. Hôm nay mới có cơ hội mở mang tầm mắt, phải nói sự bình tĩnh của vị sư phụ này thực sự đạt tới một cảnh giới cao rồi.