Âu Dương Vũ Dịch kéo chăn lên, bỗng nhìn thấy đầu ngón tay của Vũ Mặc lại động đậy.
Hắn e là mình nhìn nhằm, lập tức nhìn lên. Mí mắt của Vũ Mặc từ từ mở ra. Là đại ca đang nhìn ta thật này.
Vũ Dịch mừng rỡ mà gọi hắn thật to. Từ Lan Hoàng hậu nghe tin con trai tỉnh lại, liền tức tốc chạy đến, sau lưng còn có rất nhiều thái y trong cung đi cùng.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, sức khỏe của Mặc Vương đã ổn định hơn rồi"
Mấy người đều không tin, nhưng lần lượt kiểm tra thì thật sự thấy mạch tượng của Vũ Mặc đúng là đã tốt lên hơn so với mấy ngày trước.
Từ xưa, tâm bệnh chính là căn bệnh khó nhằng nhất mà hầu hết mọi đại phu, người học y thuật đều phải chờ vào may mắn mà cứu chữa.
Mấy ngày trước rõ ràng có thể cảm nhận được ý thức của Âu Dương Vũ Mặc gần như không thể lay động đến được nữa.
Bây giờ đột nhiên sau một ngày một đêm, mạch tượng lại chuyển biến rất tốt. Hơn hết chính là khí huyết trong người của hắn cũng đã bình thường trở lại sau một thời gian cơ thể tự chống chọi lại.
Tất nhiên không ai cũng không khỏi thắc mắc:
"Điện hạ, người đã dùng thuốc gì sao?"
Thuốc sao?
Hắn mơ hồ nhớ đến, đúng là có một người nào đó đã đến đây. Khi đó hắn cảm nhận người kia đã giúp hắn uống thuốc và lau người.
Vì cảm giác quá dễ chịu, nên hắn không hề cự tuyệt lại.
Nhìn sang, đúng là vẫn còn một chén thuốc đã uống xong để ngay cạnh giường của mình.
Một lão thái y đoán ra đây chính là loại thuốc thần kỳ đó. Liền cầm lên, dùng kim để kiểm tra, rồi lại dùng mũi để ngửi.
Một trong những người ở đấy nhận ra đây là Ngư Bì, một loại độc quý, thường mọc ở trên những ngọn núi phía Tây của Nam Triều này.
Ngư Bì có tác dụng thúc đẩy máu lưu thông với tốc độ lớn có thể khiến các mạch máu trong cơ thể vỡ tan.
Ngoài Ngư Bì ra còn có Ngư Tri. Ngư Tri cũng là một loại độc dược khiến hàn khí trong cơ thể tăng lên, dẫn đến nóng trong người, nổi mẫn đỏ dạng bọc dị ứng cao.
Nhưng nếu Ngư Bì và Ngư Tri được dùng đúng cách, đúng liều lượng thì sẽ bổ trợ nhau. Một lạnh một nóng, điều hòa cơ thể một cách thần kỳ.
Đối với người học võ như Âu Dương Vũ Mặc, hầu hết bệnh trong người đều bắt nguồn từ nội lực và khí tức.
Nếu nội lực và khí tức được điều hòa duy trì, cơ thể sẽ tự biết cách bảo vệ các cơ quan khác, không nhiều thì ít.
Phòng hàn của Vũ Mặc cũng chỉ là ở mức độ vừa phải, không quá nặng. Vì thế Ngư Bì và Ngư Khí đã bảo vệ được phổi của hắn.
Nội lực và khí tức bây giờ đang ngủ yên. Chỉ cần chủ thể vận công, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Ngoài ra cũng chỉ còn một chút thuốc an thần. Vũ Mặc mê man lâu như thế là vì cơ thể đã không nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau khi nghe các thái y phân tích mới có thể thấy được sự tài tình của người đã nấu ra chén thuốc này.
Nhìn chén thuốc trên tay của thái y, bây giờ hắn có thể đảm bảo người đó chính là nàng.
Lập tức ngồi bật dậy, muốn đi tìm nàng ngay bây giờ. Nhưng vì còn yếu, hắn liền choáng váng đứng không vững.
"Đại ca, cẩn thận!"
Âu Dương Vũ Dịch đỡ lấy hắn. Lo lắng nói:
"Huynh chỉ vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu. Huynh vội vàng cái gì?"
"Dao nhi, ta phải đi tìm Dao nhi"
Đến cả giọng, hắn nói cũng không ra hơi. Nhưng điều hắn muốn bây giờ chính là nhất định phải đi tìm nàng.