"Hoàng tẩu, chúc mừng tẩu nhé"
"Vương gia, Vương phi, chúc mừng hai người"
Âu Dương Vũ Dịch và Tử Trạch hai mắt tí tởn, hai tay chụp lại cung hỷ.
Ôi trời ạ, lúc đó có biết bao nhiêu là con người cơ chứ? Âu Dương Vũ Mặc làm như thế, Thiên Quân Dao bây giờ xấu hổ không dám nhìn mặt ai.
Nàng định sẽ giải thích cho hai con người đang hí hửng kia. Vũ Mặc đã vội không để nàng có cơ hội:
"Còn không phải sao? Phu nhân của bản vương cần bồi bổ thêm đấy, hai người các ngươi chỉ nói miệng thôi sao?"
Vũ Dịch đùa ngược lại đại ca. Bao lâu, hắn dù có tặng cho thứ gì Vũ Mặc cũng không một lần động đến. Vậy mà bây giờ lại "mặt dày" đòi hỏi trước rồi.
Thế có được xem là sủng phi quá không chứ?
"Bản vương sủng này ấy như nào. E là chỉ có mình Dao nhi biết được thôi, nhỉ?"
Vũ Mặc lại liếc mắt sang Thiên Quân Dao, điệu cười không ngay thẳng kia cũng thật quá rồi đấy.
Cái gì mà chỉ có mỗi ta biết thôi chứ? Thiên Quân Dao gần như đã bị hắn cợt nhả đến ngượng chín cả mặt rồi.
Ba người cười nói, nhưng đâu ai hay còn có một người đang lạc lỏng ở đây. Cố gắng không nghe những lời nói đó, không thể hiện ra.
"Không phải còn phải quay về chỗ của Thái hậu sao?"
Không khí vui vẻ liền bị lời nói của Đàm Bì Bì tắt lịm đi.
Vũ Mặc đưa mắt nhìn sang cô, không còn là vẻ dịu dàng như với Quân Dao nữa, chỉ là một ánh mắt không tình không ý...
Quên mất, Thanh Nhan Hoàng Thái hậu bảo nàng đi tiễn Từ Lan Hoàng hậu xong phải lập tức đến Phật Tâm Cung ngay.
Thiên Quân Dao nghe, chợt nhớ ra. Nàng vô thức nắm lấy tay Đàm Bì Bì, rồi nói với Vũ Mặc:
"Mặc, chàng quay về trước đi nhé. Thiếp và Bì Bì phải đến chỗ của Thái hậu đây"
Nhìn thấy Đàm Bì Bì đang nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình kia của Thiên Quân Dao. Vũ Mặc vội nắm lấy tay kia của nàng.
"Này khoan đã, ta vẫn còn lời muốn nói với nàng"
Thấy thế, Đàm Bì Bì lập tức rút tay của mình lại. Lạnh nhạt, quay mặt đi:
"Ta đi trước vậy"
Rồi cô cũng bước đi ngay, chính là không thể nào ở lại nhìn hai người họ thêm được nữa...
Nhưng Đàm Bì Bì cũng đâu hay, dù cô có làm gì đi chăng nữa, vẫn luôn có một ánh mắt sâu đậm dõi theo cô.
Tử Trạch xin phép được đi trước, rồi cậu ta cũng lập tức chạy theo hướng mà Đàm Bì Bì vừa rời đi.
Vũ Mặc là biết tình cảm của Tử Trạch dành cho Đàm Bì Bì, hắn không có ý kiến.
Vũ Dịch cũng nhận thức được vấn đề. Trước khi rời đi vẫn không quên đá mắt chúc mừng cho Thiên Quân Dao, còn hẹn sẽ mang thật nhiều thứ đến Mặc Vương phủ sau khi nàng trở về.
Xung quanh cũng không có ai.
Hai người nắm hai tay, đứng đối diện nhau. Thiên Quân Dao thì ngượng ngùng mà nhìn xuống đất, chỉ mỗi đôi mắt của Vũ Mặc vẫn luôn không rời khỏi nàng.
"Ta sẽ đến xin Thái hậu để người không làm khó nàng, cho phép nàng trở về phủ sớm"
Thiên Quân Dao: "Không được!"
Sao bỗng dưng nàng ấy lại kích động thế kia?
"Mặc, chàng không cần vì thiếp mà "cầu xin" bất cứ ai. Vã lại thiếp tin, đây là cơ hội mà Thái hậu ban cho thiếp. Thiếp nhất định sẽ làm được mà"
Nhìn vào đôi mắt trong sáng, ngây thơ ấy. Nàng không biết được chốn hoàng cung thâm sâu, hiểm ác như nào.
"Đây là con đường mà thiếp đã chọn. Xin điện hạ thành toàn"
Nàng cung kính, khụy nửa người xuống hành lễ với hắn.