Ngũ đường chủ Hoàng Khuê của Hắc Hổ Đường đột nhiên mất tích, tại đêm đó lại có người của Bạch Mã Phỉ xuất hiện ở trong thành. Điều này làm cho người ta không tránh khỏi có những liên tưởng, nghi ngờ. Nhưng sự thực là bọn hắn không làm, nên Bạch Mã Phỉ đương nhiên là không nhận.
Còn như Mạc Cầu... Chẳng có ai nghĩ hắn lại liên quan tới chuyện đó cả.
Hai thế lực bên trong và bên ngoài thành giương cung bạt kiếm, đám bách tính trong thành cũng cảm nhận được tình hình căng thẳng. Mạc Cầu đang gửi thân tại Hắc Hổ Đường, tất nhiên là không dám hó hé gì.
Hắn tuân theo quy tắc đặt ra, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện nên việc ở bên ngoài hắn không hỏi tới.
Hắn thậm chí còn mong đôi bên cứ giằng co như thế, cuộc sống của hắn mới có thể an ổn, khỏi phải nơm nớp lo sợ mỗi đêm.
Cuộc sống của hắn cứ trôi qua như thế. Chớp mắt mà đã gần cuối năm. Hắn cũng đè ý định muốn ra ngoài xuống. Lúc này, thương thế trên người hắn đã ổn, thực lực cũng có tiến bộ lớn.
Rạng sáng. Trời vẫn còn chưa tỏ.
“Lộp bộp...”
Bên trong viện lạc, thân thể Mạc Cầu khẽ lắc, toàn thân hắn vang lên những tiếng nổ nhỏ liên tiếp.
Đoán Cốt!
“Soạt!”
Trường đao trong tay hắn lóe lên, đao quang như thác cuộc trào, không ngừng bay múa, xoay tròn như những bông tuyết rực rỡ bao trùm toàn thân.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy đao ảnh, không nhìn rõ người. Đao pháp của hắn đã như nước chảy mây trôi. Là một hảo thủ.
“Soạt!”
Thân đao sáng lên, tỏa ra một vòng hàn quang sắc bén. Nó đột nhiên chém xuống, lướt qua cách mặt đất hơn một trượng.
“Răng rắc...”
Chỗ đao chém qua, có một khối đá tự nhiên nứt vỡ, tạo thành những vết rạn như mặt gương vỡ.
Kinh Hàn Nhất Đao!
Là một trong ba đại tuyệt chiêu của Tống Thị Đao Pháp, cũng là một chiêu tàn nhẫn quyết tuyệt nhất. Gọn gàng và vô cùng linh hoạt.
Đao xuất vô hối, chỉ có tiến chứ không lùi. Đao vừa rồi Mạc Cầu xuất ra đã có mấy phần viên mãn.
“Xoạt!”
Thu trường đao vào vỏ, thân thể hắn lóe lên, quỷ dị vô cùng. Hai cánh tay hắn khẽ động, tạo thành hai tàn ảnh giữa không trung.
“Cạch cạch!”
Ở tấm ván gỗ xa xa, bất ngờ xuất hiện hai thanh phi đao. Mạc Cầu không biến sắc, thân thể vọt tới trước, đồng thời cánh tay di động tạo ra mấy bóng đen lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
“Vút!”
Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, có năm chuôi đao cùng nhau phóng ra. Mạc Cầu theo sát phía sau, bàn tay vung lên, bảy chuôi phi đao ở trên tấm ván gỗ biến mất không thấy đâu nữa.
Tay áo hắn lại lắc lắc, chín chuôi phi đao hoặc nhanh hoặc lượn vòng, phiêu hốt bất định theo những hướng khác nhau nhằm phía sau hắn lao đi.
“Cạch!”
Trên mộc nhân (người gỗ) cách đó hơn mười bước, tại các vị trí yếu hại như tim, mi tâm, cổ họng đều có phi đao cắm vào.
Thiên Tự Cửu Đả.
Từ thức thứ nhất Lưu Tinh Phi Trịch đến Hàm Sa Xạ Ảnh, Truy Hồn Thất Đinh... cho đến thức sau cùng Thiên Tự Cửu Đả là tất cả chín thức, nhưng lại bao hàm pháp môn của hơn ba mươi loại ám khí khác nhau, hiện giờ Mạc Cầu đều đã thông thạo.
Đối địch với kẻ thù, hắn không cần phải chính diện ngạnh kháng. Chỉ cần trên người hắn có ám khí là có thể ngoài mười bước lấy mạng kẻ thù với lực sát thương kinh người.
Ngoài ra, Thất Tinh Bộ của hắn cũng ngày một thuần thục, gần như hợp nhất cùng với đao pháp.
Thiên La Công cũng có tiến bộ rất lớn. Mấy tháng qua hắn có bí dược phụ trợ, lực phòng ngự không kém cao thủ Luyện Tạng.
Chỉ tiếc là dược lực tiêu hao quá nhiều. Lúc trước hắn rủng rỉnh là thế, hiện giờ đã cảm thấy bắt đầu thiếu thốn rồi.
Ngoài mấy môn công pháp kia, hắn có tập cả Phân Ảnh Kiếm và Băng Sương Quyền nhưng uy lực của những môn này còn yếu.
“Cốc cốc... cốc...”
Ngoài viện lạc, người đi canh phòng đã bắt đầu gõ mõ báo giờ.
Mạc Cầu ngẩng đầu, thu lại đồ đạc sau đó sửa sang quần áo trên người, lặng yên nhảy ra khỏi tường viện. Chỗ này là nơi dự phòng của hắn, không phải căn nhà được Hắc Hổ Đường cấp cho. Ở nơi đó hắn ngủ không yên.
Một lát sau, vừa mới trở lại bên trong viện lạc ở Hắc Hổ Đường không lâu, hắn đã nghe thấy tiếng người đập cửa.
“Mau lên! Mạc đại phu.” Một người đẩy cửa bước vào, chắp tay khách khí theo lễ rồi nói,
“Hôm nay là ngày lấy Dưỡng Nguyên đan, ngài đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu, hướng cái hộp ở bên cạnh chỉ. “Có năm mươi sáu viên.”
“Nhiều thêm tới sáu viên.” Người kia cười nói. “Xem ra lần này tiêu hao không ít dược liệu. Trình độ luyện đan của Mạc đại phu ngày một tinh diệu.”
“Là quen tay hay việc thôi, không có gì ghê gớm cả. Chỉ cần dược liệu, tiền bạc đầy đủ là được.” Mạc Cầu khoát tay. “Ngoài Dưỡng Nguyên Đan ra, hôm nay còn phải làm gì nữa không?”
“Mấy ngày trước hiệu thuốc Thanh Nang khất nợ dược liệu, chúng ta cần qua đó thúc giục.” Người tới đáp. “Ngoài ra, buổi chiều đến phiên ngài tới Diệu Dược Đường xem bệnh.”
Diệu Dược Đường là hiệu thuốc của Hắc Hổ Đường, không mở cho người ngoài, chỉ khám bệnh cho người của bọn hắn mà thôi. Đại phu xem bệnh mỗi ngày đều luân phiên nhau.
Thông thường sẽ có hai người cùng khám. Một người khám chính còn một người thì phụ trợ. Mạc Cầu là người khám bệnh chính ở đấy. Ngoài trừ một số bệnh nghi nan, hắn rất ít khi ra tay. Thời điểm ban đầu có nhiều người không phục. Nhưng sau khi chứng kiến hiệu quả y thuật của hắn rồi thì không ai còn dị nghị gì nữa.
“Diệu Dược Đường à.” Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày.
Hắn đang khá hài lòng với tình hình hiện tại của mình, chỉ có đến chỗ này là hắn không thích. Bởi đã tới đó là hắn phải thể hiện năng lực của mình, trong khi kế hoạch của hắn là tránh tối đa việc khiến người khác chú ý.
Nhưng đây là lại yêu cầu bắt buộc của Hắc Hổ Đường, hắn không thể cự tuyệt.
“Chúng ta đi hiệu thuốc Thanh Nang trước, sau đó qua Vọng Giang Lâu ăn rồi qua Diệu Dược Đường sau.” Hắn than nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài. “Lão Chu, chuẩn bị xe ngựa chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi.” Lão Chu khom người dẫn hắn ra ngoài. “Mời Mạc đại phu lên xe.”
Tiếng bánh xe chạy trên đường lộc cộc, không bao lâu sau đã dừng lại trước cửa hiệu thuốc Thanh Nang.
“Ngươi đến rồi.” Đang không có bệnh nhân, Tần Thanh Dung kiểm kê dược liệu ở bên trong thấy Mạc Cầu đi vào thì ngẩng lên nói. “Ta muốn nhờ ngươi, việc dược liệu...”
“Sư tỷ.” Mạc Cầu ngắt ngang lời nàng. “Ta có thể giúp ngươi hoãn lại hai ngày, nhưng lâu hơn thì không được. Tần sư phó nên tìm biện pháp đi.”
“Chúng ta cũng đang tìm cách.” Tần Thanh Dung lắc đầu, vẻ khó khăn.
Hiện giờ ra ngoài thành không dễ, dù là Lôi gia cũng bị hao tổn nhiều lần, việc thu mua dược liệu không dễ dàng gì.
“Đúng rồi.” Nàng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng bảo. “Chuyện ngươi nhờ ta thăm dò đã có tin tức.”
“Vậy sao.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Tin tức thế nào?”
“Địa đồ là vật do triều đình quản lý, giữ gìn còn nghiêm hơn cung nỏ, tư tàng là đại tội cho nên có rất ít.” Tần Thanh Dung đáp. “Bất quá bên trong địa phương chí cũng có. Ta sai người hỏi rồi, một thời gian nữa sẽ tìm cách phục chế ra một quyển.”
“Làm phiền sư tỷ rồi.” Mạc Cầu thở nhẹ, chắp tay cám ơn.
“Ngươi muốn lấy địa đồ làm gì?” Tần Thanh Dung hỏi vẻ không hiểu. “Ngươi muốn rời khỏi nơi này sao?”
“Ta muốn xem trước một chút.” Hắn không trả lời thẳng, chỉ dặn dò. “Việc này nhất định phải giữ bí mật, không thể cho người khác biết.”
“Ừ.” Tần Thanh Dung gật đầu.
“Mạc đại phu.” Lúc này, lão Chu ở bên ngoài vội chạy tới kêu lớn. “Bên Diệu Dược Đường báo có việc gấp, ngài mau tới đó một chuyến.”
“Được rồi.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Chúng ta đi.”
Làm đại phu có rất nhiều chỗ tốt, chỉ có điều này là không tốt. Cứ có bệnh nhân là dù hắn có đang làm gì cũng phải bỏ dở mà qua xem.
Tần Thanh Dung đưa mắt nhìn bóng lưng Mạc Cầu đang bước ra, nhất thời kinh ngạc.
Chẳng biết từ khi nào, tên thiếu niên lúc trước chỉ đứng đến hông mình giờ đã cao lớn còn hơn cả nàng. Dáng người hắn tráng kiện chứ không gầy gò yếu ớt như trước kia nữa. Khí thế của hắn làm cho người khác cảm thấy yên tâm nếu muốn dựa vào.
“Ai!”
Nàng thở dài, rồi quay người bước vào trong.