Hắc Hổ Đường.
Đường chủ Chung Sơn ngồi ngay ngắn ở chính giữa, sắc mặt nghiêm nghị không giận mà uy. Nhìn hắn như một con mãnh hổ độc chiếm một ngọn núi.
“Vẫn không có tin tức gì sao?”
Âm thanh vang lên giữa không khí ngột ngạt, những người có mặt thi nhau cúi đầu xuống.
“Bẩm đường chủ, tạm thời vẫn không có.” Nhị đường chủ Tử Diện Sư Dương Hồng chắp tay đáp. “Nhưng đêm ấy Thiết Lang của Bạch Mã Phỉ từng xuất hiện trong thành, lại sai người báo tin đến Hoàng Khuê.”
“Bạch Mã Phỉ...”, hai mắt Chung Sơn ro rút lại, nhìn về phía một tên thủ hạ. “Bọn hắn nói gì?”
Tứ đường chủ Xích Luyện Xà Yêu Phùng Di có khuôn mặt kiều diễm, thân thể thướt tha, trời đã lạnh mà vẫn chỉ mặc một tấm áo mỏng ngoài thân.
Bước đi của nàng nhẹ nhàng, chân ngọn thon thả, làn da mịn màng khiến người ta say đắm.
Đôi mắt nàng khẽ liếc, trong nét kiều mị có ẩn hàm sát ý.
“Bọn hắn không thừa nhận. Nói rằng chưa bao giờ gặp Ngũ đường chủ. Tên Thiết Lang còn tức giận mắng ngược chúng ta.”
“Hừ!” Sắc mặt Chung Vân Triệu trở nên lạnh lùng. “Theo ta thấy, việc này nhất định có liên quan đến bọn chúng. Chi bằng để ta mang người đến cho chúng một bài học.”
Sau trận chiến với Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu, thanh danh hắn ngày một lớn, thực lực cũng thuộc về tốp đầu. Dù là cao thủ Hậu thiên, một đối một hắn cũng không sợ.
“Không được.” Chung Sơn tuy âm trầm nhưng vẫn phất tay ngăn đám thuộc hạ bàn tán xôn xao lại. “Chúng ta vừa chiến đấu với phái Tứ Phương, thế cục trong thành còn chưa thật vững, trong thời gian ngắn tới không nên để phát sinh việc như vậy là hơn.”
“Nhưng thưa đường chủ, bọn chúng chưa chắc đã bỏ qua cho chúng ta.” Tử Diện Sư Dương Hồng bước lên nói. “Bạch Mã Phỉ kiểm soát chặt chẽ đường ra ngoài thành, cưỡng chế thu lộ phí. Chúng ta bị bị gò bó ở trong thành, sớm muộn cũng xảy ra một trận chiến với bọn chúng.”
“Đúng vậy.” Chung Vân Triệu gật đầu. “Đám người trong nha môn không thể dựa vào, cả lũ đều là rùa rụt đầu cả.”
Xích Luyện Xà Yêu Phùng Di cũng nói thêm.
“Nếu muốn đi qua đi bàn của bọn chúng đều phải giao nộp ít nhất một thành lợi tức. Bạch Mã Phỉ quả thực quá tham lam.”
“Dù có như thế, muốn động thủ cũng chưa thể làm ở thời điểm này được.” Chung Sơn mặt không đổi sắc, nói chậm rãi. “Thời tiết đã chuyển lạnh, lại gần tới cuối năm, chúng ta làm lớn chuyện cũng không hay.”
Huống hồ bọn hắn không giống Bạch Mã Phỉ. Sau khi thu nạp Độc Lang Đạo, thực lực của Bạch Mã Phỉ đã tăng lên nhiều.
Năm vị đường chủ của Hắc Hổ Đường vừa mới chiến đấu với phái Tứ Phương, Ngũ đường chủ hiện giờ không biết ở đâu, thực lực đã suy yếu. Lần này chiếm được không ít địa bàn, nhưng chuyển hóa nó thành thực lực còn cần nhiều thời gian.
Lấy lại bình tĩnh, Chung Sơn quay ra hỏi.
“Gần đây có bao nhiêu người gia nhập chúng ta?”
“Bẩm đường chủ.” Dương Hồng quản lý chuyện này, hắn đứng ra đáp. “Tháng gần nhất có gần trăm người gia nhập, có một ít hảo thủ từ ngoài thành. Trong đó có Liêu thị tam hùng, Phong Vũ Song Tiên thực lực không yếu, có thêm mấy vị có tu vi Đoán Cốt.”
“Đúng rồi.” Nói đến đây, hắn cười nhạt nhìn về phía Chung Vân Triệu. “Tam đường chủ nhân thủ trong tay không nhiều, nhưng ai nấy đều tinh nhuệ, thật khiến người ta hâm mộ.”
Chung Vân Triệu sớm muộn cũng sẽ lên quản lý cả Hắc Hổ Đường, cho nên hắn thường tự mình thu nạp thuộc hạ, những người khác cũng không can thiệp vào.
“Ha ha...”, Chung Sơn cũng cười lớn. “Quách Tiêu kia ta đã gặp qua, có ti vi Đoán Cốt đại thành. Thực lực so với lão ngũ thì mạnh hơn một chút. Ta còn nghe nói, gần đây nhất ngươi có thu nạp một tên đại phu?”
“Đúng vậy.” Chung Vân Triệu gật đầu. “Hắn là Mạc Cầu đại phu, vốn là một học đồ trong hiệu thuốc Thanh Nang, có một chút quan hệ với mấy người Quách Tiêu.”
“Học đồ?” Có mấy người nghe thấy từ này thì nhíu mày ngạc nhiên.
“Tuy là học đồ nhưng y thuật rất khá.” Chung Vân Triệu cười nói. “Lần sau có thời gian ta sẽ dẫn hắn tới.”
“Được.” Chung Sơn gật đầu. “Ngươi làm việc thì ta rất yên tâm.”
***
“Mạc đại phu, xin mời.” Uông lão nhị khoác áo lông, cười lớn. “Nơi này chính là chỗ ở của ngươi.”
Trước mắt là một viện lạc (ngôi nhà) vuông vắn. Có nhà chính, nhà ngang... đầy đủ mọi thứ. Thậm chí còn có hai gian phòng chuyên để xử lý dược liệu.
“Chỗ này...”, Mạc Cầu không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Là nơi ở trước kia của Mục lão.” Uông lão nhị biết đối phương nghĩ gì trong lòng, hắn mở miệng nói. “Mấy năm trước Mục lão đã chuyển đến gần chỗ của Đường chủ, nơi này bỏ trống từ đó. Lần này Tam đường chủ cố ý để nó lại cho ngươi dùng.”
“Tam đường chủ thật tốt quá.” Mạc Cầu than nhẹ. “Nhưng tạ hạ có tài đức gì mà lại được hậu đãi như thế?”
“Mạc đại phu quá khiêm tốn. Ngươi có y thuật cao minh, chỉ là chưa có danh tiếng mà thôi.” Uông lão nhị cười bảo.
“Tất nhiên, Dưỡng Nguyên Đan của Tề đại phu trước giờ cũng vốn không đủ cầu. Sau này hy vọng Mạc đại phu sẽ không keo kiệt với chúng ta.”
“Nhất định, nhất định rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
Xem ra, hắn nhận được đãi ngộ bậc này, ngoài chuyện y thuật ra, Dưỡng Nguyên Đan chiếm một phần quan trọng không kém.
Trên thực tế, Tề sư huynh nếu có thể làm tốt hơn, không đến nỗi luyện mấy ngày không ra nổi một lò thì cũng sẽ không bị đánh giá thấp như vậy.
Lần này nhờ thế mà hắn chiếm được tiện nghi lớn.
“Mặt khác.” Uông lão nhị nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Không biết Mạc đại phu có ý tuyển học trò hay không?”
“Tuyển học trò?” Mạc Cầu ngơ ngẩn.
“Đúng.” Uông lão nhị gật đầu. “Mạc đại phu có y thuật cao siêu, chỗ này sớm muộn sẽ bận túi bụi, một người thì không thể làm nổi. Nếu có thể tuyển lấy mấy tên học đồ, bọn chúng sẽ giúp đỡ ít nhiều cho ngươi.”
Nói tới đây, hắn lại cười cười. “Chỉ cần có tâm, kỳ thật ngươi cũng không lo y thuật bị tiết lộ ra ngoài.”
Điều này Mạc Cầu có thể làm được. Nhưng mới hôm trước hắn còn là một tên học đồ, hôm nay đã lên hàng sư phó hay sao?
Mà cái tiếng học đồ nghe êm tai là thế, nhưng ở chỗ này, đa phần đều là những người bị ép phải phục vụ mà thôi.
“Được rồi.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. “Nhiều người lại không biết việc thì chỉ thêm rối loạn, tâm tư khó yên. Ta vốn quen làm việc một mình rồi.”
Tất nhiên, sự thực thì còn vì nguyên nhân khác nữa, có điều hắn không cần phải nói cho đối phương biết.
“Thôi được rồi.” Uông lão nhị cũng không ép buộc.
“Bất quá nếu ngươi muốn thu học đồ thì nhất định phải nói với ta, ta có thể tiến cử người đến.”
“ Không thành vấn đề.” Mạc Cầu đáp ứng.
“Vậy ta sai người khuôn đồ cho Mạc đại phu nhé?”
“Xin làm phiền!”
Sau một tiếng ra lệnh, mấy người chia nhau ra giúp hắn vận chuyển đồ đạc cho tới đêm mới dừng lại. Trong thời gian ấy có cả mấy người Quách Tiêu tới bái phỏng, đưa thêm hạ lễ làm không khí rất náo nhiệt.
Cuối cùng hắn lấy ra ít tiền lấy lòng mọi người, chờ đến khi không còn ai nữa Mạc Cầu mới vào phòng đóng cửa lại.
Ngồi một mình trên ghế, hai mắt hắn ánh lên. Gương mặt hắn không còn vẻ hưng phấn kích động như trước nữa, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo.
Hiện giờ xem như hắn bất đắc dỉ phải đi vào hang hổ, dẫu có ngụy trang thế nào thì trong lòng cũng không thoát khỏi trạng thái căng thẳng.
“Sự việc của Hoàng Khuê chắc đã được thu xếp ổn, hiện giờ không có ai nghi ngờ đến mình. Nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, ta vẫn phải chuẩn bị thật kỹ. Đợi cho thương thế tốt lên, ta sẽ thăm dò đường đi, mau chóng trốn khỏi chỗ này. Hắc Hổ Đường không phải mảnh đất lành gì. Cho tới trước tết hẳn là sẽ không phát sinh thêm chuyện gì nữa.”
“Phù!”
Hít sâu một hơi, Mạc Cầu hơi thả lỏng tâm tình.
“Tự mình phải dưỡng thương, luyện công, lại luyện chế đan dược. Thời gian cấp bách không dư dả để chữa trị cho người khác. Cho nên từ nay về sau, việc gì có thể tránh thì nhất định phải tránh. Không được để người khác chú ý đến mình. Hậu tích bạc phát mới là vương đạo.”
Ánh mắt chớp động, hắn đứng dậy, xoay người nhảy ra khỏi viện lạc đi tới một nơi nào đó.
Thỏ khôn đào ba hang. Nơi này chỉ có thể dùng làm vỏ bọc bên ngoài. Ẩn sau đó Mạc Cầu tìm một chỗ kín đáo để làm cứ điểm, tiện giấu một ít đồ vật. Cũng chính vì điều này mà hắn không thể thu nhận học đồ được.