Có tiếng xì xầm không ngớt vang lên từ phía đám đông. Ai ai cũng đều bất ngờ trước thân phận thật sự của Dao Tinh Vũ.
“Thật không ngờ tiểu thư của Dao gia quyền quý lại chính là nữ minh tinh Dao Tinh Vũ, chuyện này cũng quá hoang đường rồi. Nữ nhân vừa xinh đẹp tuyệt mỹ vừa giàu có thế này không biết công tử thế gia nào mới phù hợp đây!”
“Mọi người thử nghĩ xem, Nhị Thiếu gia của Bạch gia có phải rất xứng đôi hay không?”
“Ở Trữ Châu này còn ai qua mặt được Bạch gia nữa kia chứ!”
Bạch Hạc Ngôn nghe tiếng bàn tán xôn xao thì cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn Dao Tinh Vũ chăm chú, lúc ở sân bay anh đã thấy cô trên tấm băng rôn, người thật quả nhiên còn xinh đẹp hơn gấp bội phần. Nhưng bây giờ xem xét kỹ hơn anh lại cảm giác cô có chút quen thuộc, tuy thần thái lẫn ngoại hình có thay đổi nhưng gương mặt đó…anh đã từng gặp qua.
Lúc này trước ánh mắt ngỡ ngàng của một nhà năm người Tư Hàn San, Hạ Hồng Yến cùng với Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú và Tư Hàn Niên, Dao Tinh Vũ từ từ đi đến gần mỉm cười nhã nhặn.
“Chào mọi người, đã lâu quá không trở về Tư gia rồi!”
Ban nãy, lúc Dao Tinh Vũ vừa bước vào, mọi người ngay cả Tư gia đều bị hào quang của cô tỏa ra làm cho chói mắt, cũng chưa kịp định thần lại. Bây giờ, khi Dao Tinh Vũ đến gần bọn họ hơn thì họ mới kịp nhận ra đây là Tư Thời Vũ.
“Mày là Tư Thời Vũ…mày còn sống à?”
Tư Nhã Tú gào lên, tay run run chỉ vào mặt Dao Tinh Vũ, cả người sấn sổ như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống cô. Loading...
Một cận vệ Dao gia âm thầm đi theo nhìn thấy thế liền ngay lập tức nhào đến xô Tư Nhã Tú ra xa khỏi Dao Tinh Vũ, anh ta đồng thời quay sang chủ nhân hỏi nhỏ.
“Dao Tiểu thư có sao không ạ?”
Dao Tinh Vũ xua tay, bảo anh ta lui về phía sau.
“Người nhà cả mà, động tay động chân làm gì!”
Tư Nhã Tú bị đẩy ngã bất thình lình liền lăn ra ăn vạ, gào khóc khiến cho Tư Hàn San máu nóng dồn lên não.
“Thật là mất mặt!”
Ông ta ngay lập tức ra lệnh cho người kéo Tư Nhã Tú ra phía sau. Đồng thời bắt chuyện với Dao Tinh Vũ, trong lòng ông ta dấy lên một mối nghi ngại. Tại sao bây giờ Tư Thời Vũ lại biến thành tiểu thư Dao gia chứ!
Còn Hạ Hồng Yến thì bị dáng vẻ của Dao Tinh Vũ cùng dàn hộ vệ của cô dọa cho xanh mặt, bà ta đang lo lắng lần này cô về để vạch trần mẹ con nhà bà ta vì đã dám hãm hại cô.
“Con là con cái nhà họ Tư, sao bây giờ lại trở thành tiểu thư của Dao gia được?”
“Ba à, một lát nữa ba sẽ biết cả thôi! Chẳng phải ba mở buổi tiệc này ra để tìm thêm đối tác làm ăn sao? Chuyện gia đình để kết thúc tiệc chúng ta cùng trao đổi!”
Dao Tinh Vũ nhoẻn miệng cười kiều diễm, nhưng trong đáy mắt ánh lên lửa hận không giấu diếm.
“Con đúng là con gái ngoan của ta, nói có lý lắm! Con cứ tham gia yến tiệc với mọi người đi!”
Tư Nhã Thi cùng với Hạ Hồng Yến thấy Tư Nhã Tú bị kéo đi cũng không dám hó hé gì, chỉ lườm Dao Tinh Vũ một cái cháy mặt rồi bỏ đi, dù sao làm lớn chuyện ngay giữa bàn dân thiên hạ thế này cũng không hay cho lắm!
Bạch Hạc Ngôn thẫn thờ trong giây lát, hóa ra đây chính là Tư Thời Vũ đã mất tích cách đây sáu năm. Cô hoàn toàn lột xác từ một cô tiểu thư phế vật bị Tư gia bỏ rơi thành đệ nhất mỹ nhân của cả Trữ Châu này. Nhưng tại sao cô ta lại đổi danh tính thành Dao Tinh Vũ kia chứ?
Bạch Hạc Ngôn bước ra phía ban công, cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Phàm, anh có chuyện cần làm rõ một chút.
“Bạch Phàm, bên cậu có tư liệu về Dao gia hay không? Tôi muốn tìm hiểu một chút!”
“Nhị Thiếu gia đợi một chút, tôi đang mở máy lên. A, có rồi! Dao gia là cơ ngơi của Dao Ngư tộc, chủ nhân của Dao gia này cũng thật là bí hiểm, chẳng mấy khi xuất hiện bên ngoài, chỉ biết là một phụ nữ!”
“Dao Ngư tộc à?”
Bạch Hạc Ngôn lẩm bẩm trong miệng. Hèn chi Dao Tinh Vũ mới có mái tóc màu xanh đại dương kỳ lạ như vậy!
Vương Hỷ Thước nãy giờ vẫn đi chung với Dao Tinh Vũ nhưng mắt cứ láo liên nhìn xung quanh. Cô ghé sát tai Dao Tinh Vũ nói nhỏ.
“Này, sao gã Bạch Hạc Ngôn kia lại không đếm xỉa gì đến cậu thế nhỉ? Cậu đẹp lộng lẫy như nữ thần thế này mà!”
Dao Tinh Vũ bật cười.
“Mình đến đây đâu phải vì anh ta, quan tâm anh ta làm gì chứ. Mình có chuyện quan trọng cần làm mà!”
Vương Hỷ Thước dường như không nghe thấy Dao Tinh Vũ nói gì, cô cứ nhìn chằm chằm ra phía sau Dao Tinh Vũ, ánh mắt mê muội.
“Gì thế?”
Dao Tinh Vũ bị Vương Hỷ Thước làm cho tò mò liền quay lại.
“Cậu nhìn xem, anh chàng đẹp trai kia có phải đang đi sang chỗ chúng ta hay không?”
Là Mặc Hi Thần.
Dao Tinh Vũ đoán anh đã nhận ra cô ngay khi cô vừa bước vào sảnh.
“Chào em, em còn nhớ anh không?”
Mặc Hi Thần chìa tay ra. Ngay khi nhìn thấy Dao Tinh Vũ, anh đã không thể tin vào mắt mình. Anh đã mất liên lạc với cô suốt sáu năm nay, sự bất ngờ tái ngộ này khiến cho tim anh hẫng đi một nhịp.
“Anh Hi Thần, dĩ nhiên em nhớ rồi!”
Dao Tinh Vũ mỉm cười đưa tay ra bắt lấy tay anh. Nhìn thấy lại Mặc Hi Thần khiến cô không ngừng xúc động.
“Anh mời em nhảy một bản được không?”
“Được!”
Dao Tinh Vũ gật đầu.
Vương Hỷ Thước đóng vai quần chúng ăn dưa đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không ngờ Dao Tinh Vũ bạn cô vậy mà lại đào hoa đến thế! Được bao nhiêu anh đẹp trai vây quanh.
“Này, Phương Quỳnh Chi, cậu để cho bạn trai cậu xáp vào con hồ ly tinh kia à?”
Tư Nhã Thi biết không thể nào làm gì được Dao Tinh Vũ liền tìm cớ khích bác.