“Đi thôi Tinh Vũ, có vẻ như chúng ta đã muộn giờ rồi đấy!”
Vương Hỷ Thước kéo tay Dao Tinh Vũ đầy nôn nóng, vẻ mặt hớn hở.
“Cậu làm gì mà hối hả thế, mình đây còn mong đến muộn một chút lại càng thấy nhiều trò hay!”
Dao Tinh Vũ đưa tay vén tóc, đeo nốt đôi hoa tai kim cương xanh còn lại lên.
“Mình biết mục đích của cậu đến đấy làm gì nên mới thêm háo hức đấy chứ! Mỹ nhân của mình ơi, dù cậu làm gì mình ở sau nhất định yểm trợ cho cậu, cậu đừng lo. Dù có mười Bạch Hạc Ngôn đi chăng nữa cũng không ngăn được mình đâu!”
Dao Tinh Vũ bật cười trước thái độ hùng hồn của Vương Hỷ Thước.
“Mình đây cũng đâu phải là đi đánh trận, cậu cần gì mà lo lắng thế! Chỉ cần Bạch Hạc Ngôn chưa nhìn thấy Tiểu Thiên thì mình không sợ gì cả, coi như anh ta với mình chẳng liên quan gì!”
“Ừ, tên công tử nhà giàu đấy ăn nói khó nghe, không xứng với cậu đâu, cậu thấy anh tớ thế nào? Vương Hỷ Nghiêm anh ấy cũng rất thích cậu đấy!”
Dao Tinh Vũ đưa tay búng mũi Vương Hỷ Thước. Loading...
“Bây giờ cậu còn tính làm bà mai kia à? Mình chưa nghĩ đến chuyện kết hôn lần nữa đâu! Mình xong rồi này, đi thôi!”
Dao Tinh Vũ nhón tay cầm thiếp mời lên rồi khoác tay Vương Hỷ Thước tha thướt bước ra xe. Bên ngoài cận vệ của hai nhà họ Dao và Vương đều đã đứng chờ sẵn.
Trong đại sảnh Tư gia sáng rực đèn đuốc, tiếng nói cười náo nhiệt, gia nhân đi lại như thoi để mang thức ăn thức uống cho quan khách.
Hôm nay hai chị em Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú đặc biệt ăn diện lộng lẫy khác thường với hai chiếc váy dạ hội trễ vai may bằng vải tơ in hoa hồng và hoa bách hợp, trang điểm kỹ càng cùng mái tóc uốn cầu kỳ theo phong cách quý tộc.
Từ đầu buổi tiệc cả hai đã không ít lần lượn qua lượn lại chỗ Bạch Hạc Ngôn cùng các công tử thế gia để thu hút sự chú ý nhưng bẽ bàng là bọn họ chẳng ai quan tâm cả.
Vì thế cả hai đành hậm hực quay lại chỗ các vị tiểu thư đang túm tụm tán gẫu.
“Sao thế Nhã Tú, mặt bí xị thế kia làm sao mà Bạch Hạc Ngôn để ý đến cậu được chứ?”
Phương Quỳnh Chi nháy mắt châm chọc.
Từ sau khi Tư Thời Vũ biến mất, cô ta năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận Mặc Hi Thần, cuối cùng cũng thành công biến anh thành người yêu của cô ta. Chính vì vậy đối với sự thất bại trong tình trường của hai chị em Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú đều khiến cô ta rất coi thường.
“Mình nghĩ anh ta có vấn đề nên mới không hề để mắt đến bất kỳ cô gái nào đấy chứ, đâu có riêng gì mình!”
Phương Quỳnh Chi nheo mắt.
“Cũng đúng nhỉ, đã hơn sáu năm qua kể từ khi anh ta tuyên bố muốn cưới con nhỏ chết tiệt Tư Thời Vũ đó đến giờ, chẳng nghe nói anh ta qua lại với ai nữa cả!”
“Thì thế! Thật là kỳ lạ. Gia đình giàu có, lại soái khí, phong độ thế kia mà không có người yêu. Nói ra ai mà tin kia chứ!”
Tư Nhã Thi không kìm được nói chen vào.
“Nước lê ép của em đây, Quỳnh Chi!”
Mặc Hi Thần vừa đi từ xa đến, cất giọng ấm áp gọi người yêu khiến cho các cô tiểu thư gần đấy đều ganh tỵ với Phương Quỳnh Chi. Cô ta thật là may mắn có được một công tử thế gia nho nhã lại đẹp trai yêu chiều nhất mực.
“Cậu là nhất rồi đấy Quỳnh Chi, Hi Thần vừa dịu dàng lại vừa chu đáo nữa!”
Phương Quỳnh Chi sướng tít cả mắt. Cô ta thật sự quá ngưỡng mộ bản thân mình, nếu như cô ta không ra tay dứt khoát thì vị trí bên cạnh Mặc Hi Thần hôm nay đâu phải là cô, mà là con nhỏ bạn thân đáng ghét – Tư Thời Vũ kia rồi!
“Các cậu ghen tị cũng phải thôi, Hi Thần nhà mình mà nhì thì chẳng ai đứng nhất nữa! Mình là người anh ấy yêu nhất trên đời kia mà.”
Mặc Hi Thần bối rối trước giọng điệu khoa trương thái quá của Phương Quỳnh Chi, dù bên nhau đã lâu nhưng anh vẫn chưa quen được, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Anh đi sang bên kia nói chuyện với các bạn học một chút nhé! Chào mọi người!”
Nói rồi để mặc Phương Quỳnh Chi đứng ngơ ngác, Mặc Hi Thần quay người đi thẳng sang đám đông đang trò chuyện sôi nổi phía bên kia.
Phương Quỳnh Chi nhanh chóng thu lại vẻ mặt tức giận vì bị Mặc Hi Thần bỏ rơi giữa chừng, cô ta cầm cốc nước lê ép vừa được anh đưa cho lên uống một ngụm.
Dù đôi khi bày ra vẻ yêu đương nồng thắm như vậy, Mặc Hi Thần cũng đối xử với cô ta rất tốt nhưng Phương Quỳnh Chi vẫn cho rằng người Mặc Hi Thần thật sự có tình cảm chỉ có mình Tư Thời Vũ thôi!
Phương Quỳnh Chi chỉ hi vọng Tư Thời Vũ thật sự đã chết rồi, nếu không cô ta mà xuất hiện chắc chắn Mặc Hi Thần sẽ nhanh chóng rời bỏ cô ta.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao, Tư Hàn San đang nói chuyện với mấy vị lão gia liền cho người chạy ra xem thử là vị khách nào đến.
“Thưa Lão gia, thưa Phu nhân, là Tiểu thư Dao gia và Vương gia đến ạ!”
Tư Hàn San sửng sốt.
Dao gia nổi tiếng trong giới kinh doanh đá quý trước nay đều khép kín, không hề giao tiếp với bên ngoài, tham dự yến tiệc lại càng không, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ở Tư gia của ông ta, chẳng phải quá đột ngột hay sao?
“Nhanh, cho người ra tiếp đón mau!”
Mọi người thấy gia nhân đều ra xếp hàng long trọng trên lối vào đại sảnh thì có chút kinh ngạc lẫn tò mò, không biết là vị khách quý nào.
Cho đến khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mê hồn với làn da trắng muốt, mái tóc màu xanh đại dương ánh bạc cực kỳ quyến rũ, trên người khoác lên bộ trang phục dạ hội lộng lẫy tựa như nữ thần biển cả tỏa sáng rực rỡ bước vào.
Cả đại sảnh không ai có thể rời mắt khỏi mỹ nhân vừa đến đó, có vài người nhanh chóng nhận ra đó là minh tinh đang rất nổi hiện nay – Dao Tinh Vũ.
“Dao Tiểu thư – Dao Tinh Vũ, Vương Tiểu thư – Vương Hỷ Thước, xin mời vào!”
Người cận vệ của Dao gia cúi người lui ra sau khi đưa hai vị tiểu thư vào bên trong an toàn.