Dao Sơ Ảnh đang ngồi trong văn phòng chăm chú xem tài liệu quan trọng cho dự án mới của Tinh Quang Dao Mộng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập khiến bà cau mày khó chịu.
“Ai đấy, có chuyện gì mà lại gọi cửa lúc này, ta đã bảo không được làm phiền kia mà?”
Giọng của thư ký Âu vang lên có vẻ bối rối, khó xử.
“Dạ thưa Dao Tổng, là Tiểu thiếu gia đến ạ!”
Dao Sơ Ảnh ngay lập tức đặt tài liệu xuống bàn, bà mỉm cười đứng dậy. Đứa trẻ này hôm nay lại biết tìm đến tận đây kia chứ, không biết là lại bày ra trò gì nữa đây!
“Bà ơi, Tiểu Thiên đến rồi này!”
Một cậu bé chừng năm tuổi với mái tóc màu bạch kim, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo đáng yêu chạy ùa vào phòng ôm lấy chân Dao Sơ Ảnh thân thiết.
“Bé cưng, hôm nay không phải con có tiết học thêm piano ở nhà hay sao, sao không học mà lại chạy đến đây?”
Loading...
Cậu bé phụng phịu ngồi phịch xuống ghế, càu nhàu như một ông cụ non.
“Tiểu Thiên không muốn học piano, Tiểu Thiên muốn học võ, muốn học cưỡi ngựa!”
Dao Sơ Ảnh bật cười nhìn tiểu thiên sứ trước mặt. Thằng bé này từ ngoại hình cho đến tính cách chẳng có một chút đặc điểm nào của Dao Ngư tộc cả, nó hoàn toàn y hệt như Bạch Vũ tộc. Vừa bướng bỉnh vừa thông minh quá mức so với lứa tuổi của nó nhưng lại ưa dỗ ngọt.
“Tiểu Thiên còn nhỏ, năm sau bà sẽ cho con học võ rồi học cưỡi ngựa nhé, có chịu không? Bây giờ con muốn ăn gì nào, bà gọi người mang vào cho con nhé?”
Tiểu Thiên nhíu mày ra chiều suy nghĩ, sau đó trả lời.
“Con muốn bánh phô mai với kem phúc bồn tử!”
Duy chỉ có thói quen ăn uống là y hệt mẹ nó – Dao Tinh Vũ.
Dao Sơ Ảnh mỉm cười, âu yếm xoa đầu Tiểu Thiên.
“Thư ký Âu, mang một phần bánh phô mai kem phúc bồn tử vào cho Tiểu Thiếu gia dùm ta!”
“Dạ vâng, Dao Tổng!”
Dao Sơ Ảnh đang do dự không biết có nên mang Tiểu Thiên đi đón Dao Tinh Vũ ở sân bay hay không. Cả hai mẹ con đều không gặp nhau một thời gian dài rồi chắc chắn Tiểu Thiên cũng rất nhớ mẹ, chỉ có điều ngoại hình quá đặc biệt của Tiểu Thiên nếu bị Bạch Vũ tộc bắt gặp thì rắc rối to.
Nhưng khi bà đang bận lòng suy nghĩ thì Tiểu Thiên đã tự có chủ ý riêng của mình.
“Bà à, con nghe thư ký Âu nói là hôm nay mẹ con từ nước ngoài trở về, không biết con có thể ra sân bay đón mẹ hay không?”
Dao Sơ Ảnh đưa tay véo chiếc má nhỏ nhắn đang phụng phịu của Tiểu Thiên.
“Con nghĩ ta có nên cho con đi ra chỗ đông người hay không?”
“Đi mà bà, Tiểu Thiên sẽ mặc áo có mũ trùm, sẽ không để ai nhìn thấy tóc con đâu mà!”
Tiểu Thiên nũng nịu ôm lấy tay Dao Sơ Ảnh khiến bà cảm thấy mình thật tàn nhẫn nếu từ chối đứa trẻ đáng yêu thế này. Từ nhỏ Tiểu Thiên đã ý thức được mình đặc biệt, một phần cũng do sự bảo bọc thái quá của Dao Tinh Vũ.
Lúc cô mang thai Tiểu Thiên thì cũng không nảy sinh thứ cảm giác này, tuy nhiên khi Tiểu Thiên vừa chào đời thì cô liền bắt đầu lo sợ. Đứa trẻ này vừa sinh đã có dáng vẻ của Bạch Hạc Ngôn, từ mái tóc đến từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến người đối diện không thể rời mắt được.
Càng lớn Tiểu Thiên lại càng giống Bạch Hạc Ngôn hơn, như từ một khuôn đúc ra. Nỗi sợ của Dao Tinh Vũ cũng thế, không ngừng lớn lên cùng với Tiểu Thiên, cô sợ Bạch Vũ tộc một ngày nào đó sẽ đến mang Tiểu Thiên đi mất.
Dao Sơ Ảnh nheo mắt.
“Con có thể chờ mẹ con ở nhà kia mà, mẹ con vẫn luôn không muốn con xuất hiện ở nơi đông người, rất nguy hiểm!”
Tiểu Thiên vẫn rất cương quyết.
“Không sao đâu mà, con lớn rồi, con nhất định sẽ cẩn thận mà!”
“Ta chiều con một lần này thôi đấy! Không có lần thứ hai đâu nhé!”
Tiểu Thiên nhào đến ôm chầm lại Dao Sơ Ảnh, hôn lên má bà.
“Tiểu Thiên cảm ơn bà rất nhiều, vẫn là bà thương Tiểu Thiên nhất!”
Dao Sơ Ảnh vỗ vỗ chiếc má mũm mĩm của cậu bé. Thằng nhóc này chỉ mới tí tuổi mà đã giỏi nịnh bợ thế này, lớn lên thì chắc con gái ở Trữ Châu này sẽ điêu đứng hết mất!
“Đi thôi nào, chúng ta chuẩn bị một chút rồi ra sân bay đón mẹ con nào!”
Tiểu Thiên nhảy phốc xuống khỏi ghế, hào hứng chạy theo Dao Sơ Ảnh.
Chu quản gia thấy Bạch Hạc Ngôn đã đến giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi nên liền ái ngại nhắc nhở anh.
“Thưa Nhị Thiếu gia, chiều nay cậu có ra sân bay đón tiểu thư Vương Hỷ Thước hay không ạ? Ông bà chủ đã có ý muốn bắt buộc chúng ta nên đi ạ!”
Bạch Hạc Ngôn đang cắm cúi viết liền ngẩng đầu lên, nhăn mặt khó chịu. Chẳng hiểu sao ba mẹ anh lại kiếm hết mọi cách để mai mối anh cho tiểu thư gia tộc này đến gia tộc khác mà chẳng thấy mệt mỏi hay sao? Cách đây vài năm chẳng phải là tiểu thư Tư gia hay sao, bây giờ lại tới Vương gia! Sao họ lại không cưới vợ cho Bạch Hạc Vân hay Bạch Hạc Kiêu trước đi nhỉ!
Nhắc đến Tư gia đột nhiên Bạch Hạc Ngôn nhớ đến người con gái riêng đó của Tư Hàn San, chẳng hiểu Tư Thời Vũ đó sao đột nhiên lại mất tích suốt mấy năm nay, ngay cả một chút dấu vết cũng chẳng có. Thật đáng tiếc, cô ta thật xinh đẹp, lại có khi chất hơn hẳn những cô tiểu thư ẻo lả khác! Nếu kết hôn cùng cô ta chắc hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.
Biết không thể thoái thác mải, Bạch Hạc Ngôn bực bội đặt bút xuống bàn.
“Tôi biết rồi, ông ra ngoài chuẩn bị xe cho tôi đi, bây giờ chúng ta đến sân bay!”