Đã hơn một tháng trôi qua, Tư Thời Vũ bây giờ đã sống với thân phận mới – Dao Tinh Vũ trong Tinh Dao cùng sự yêu thương, chăm sóc ân cần của mẹ nuôi. Cô ăn được ngủ được, ngày càng có da có thịt hơn, thoát khỏi vẻ ốm yếu hom hem trước kia, phong thái cũng bắt đầu toát ra vẻ trang nhã, quyền quý của một tiểu thư đài các.
“Tiểu thư, đây là món bánh xếp phô mai cùng với kem phúc bồn tử mà cô thích nhất ạ!”
Người phục vụ bắt đầu mang những món điểm tâm đặt lên bàn, khi nào cũng là những món cô yêu thích, Dao Sơ Ảnh thật sự rất chiều chuộng cô. Buổi sáng bà thường đến công ty Tinh Quang Dao Mộng để xem xét công việc nhưng bao giờ cũng ở nhà ăn sáng cùng với cô rồi mới đi làm!
“Dao Tinh Vũ, con đang bỏ dở việc học ở trường đúng không, có muốn đi học lại không? Nếu trường đó không đủ tốt thì mẹ sẽ tìm một ngôi trường mới cho con, con thấy sao?”
Dao Tinh Vũ có chút do dự, cô quả thực không muốn quay trở lại đó gặp người bạn thân thiết đã bán đứng cô – Phương Quỳnh Chi chút nào cả. Tốt nhất là nên đến một nơi mới hoàn toàn.
Dao Tinh Vũ vừa múc một muỗng bánh ngọt đầy ắp kem phô mai đưa vào miệng vừa trả lời Dao Sơ Ảnh.
“Mẹ, con nghĩ là con nên chuyển trường, dù sao con cũng không muốn gặp lại kẻ đã hãm hại con, nếu con quay về đó chắc chắn nhà họ Tư sẽ tìm ra con mất!”
Dao Sơ Ảnh gật đầu.
Loading...
“Con nghĩ như vậy cũng đúng đấy! Để ta cho người đi tìm một nơi khác cho con chuyển sang đấy, dù sao không thể để việc học dở dang được.”
Miếng bánh vừa thơm vừa ngọt vừa đưa vào miệng Dao Tinh Vũ đột nhiên một cảm giác buồn nôn dâng lên khiến cô nhanh chóng buông chiếc muỗng xuống bàn, hấp tấp che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Dao Sơ Ảnh thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, cũng chạy theo Dao Tinh Vũ. Sức khỏe cô cũng chỉ mới vừa hồi phục mà thôi, chắc hẳn còn nhiều vấn đề!
“Mau gọi bác sĩ đến đây ngay cho tôi!”
Dao Sơ Ảnh ngay lập tức ra lệnh cho quản gia.
“Con có sao không Tinh Vũ, sao đột nhiên lại muốn ói thế, hay món ăn có vấn đề? Để mẹ kêu nhà bếp kiểm tra nguyên liệu xem có hư hỏng gì hay không!”
Vừa nói Dao Sơ Ảnh vừa đưa tay đỡ Dao Tinh Vũ về phòng. Cô vẫn cứ nôn khan liên tục.
“Con không sao đâu mẹ, mẹ cứ đi làm đi kẻo muộn!”
“Sao lại không sao chứ, mẹ vừa gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con! Cẩn thận vẫn hơn con ạ!”
Dao Tinh Vũ cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, bình thường đối với món bánh ngọt này cô luôn ăn ít nhất là ba chiếc, chưa bao giờ cảm thấy ngán cả. Thật là kỳ lạ!
Vị bác sĩ kiểm tra cho Dao Tinh Vũ một cách tỉ mỉ rồi quay sang Dao Sơ Ảnh, vẻ mặt không giấu được vui mừng thông báo.
“Thưa Dao phu nhân, chúc mừng bà. Dao tiểu thư đã có thai rồi, vừa được một tháng, hiện tại tim thai rất khỏe mạnh!”
“Cái gì!”
Ly trà trên tay Dao Sơ Ảnh rơi xuống đất vỡ tan tành. Bà luống cuống lấy khăn lau vội vàng.
“Xin lỗi bác sĩ, tôi bất ngờ quá nên không giữ được bình tĩnh! Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, để tôi cho người tiễn ông ra xe!”
“Vâng, cảm ơn Dao phu nhân!”
“Huyền Vy, mau đến dọn chỗ đổ vỡ này giúp ta!”
Dao Tinh Vũ ngẩng người ra, tin bác sĩ vừa báo cho cô chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cô vậy mà đã có thai thật rồi, còn là của cái tên đáng ghét Bạch Hạc Ngôn kia nữa chứ! Cô phải làm thế nào đây?
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt xinh đẹp đang tái nhợt đi của Dao Tinh Vũ khiến Dao Sơ Ảnh cảm thấy xót xa. Đứa trẻ này vừa mới sống một cuộc đời mới thì lại có chuyện ập đến, sao số phận của nó chẳng khác gì Dao Sơ Nguyệt cả, thật là khổ!
Dao Sơ Ảnh đến bên cạnh Dao Tinh Vũ, ngồi xuống giường nắm lấy tay cô dịu dàng.
“Con có sao không? Đừng lo, dù cho con quyết định bỏ hay giữ đứa trẻ này thì ta đều ủng hộ con!”
Dao Tinh Vũ bối rối nhìn Dao Sơ Ảnh, trong lòng cô đang rối rắm như tơ vò. Cô còn quá trẻ để làm mẹ một đứa bé, cuộc đời cô còn cả một quãng đường dài phía trước, quan trọng hơn nữa là cô không hề yêu Bạch Hạc Ngôn, đây chỉ là một sự cố mà thôi. Nhưng nghĩ mình tận tay giết đi một sinh linh bé nhỏ với những nhịp tim còn đập mạnh mẽ trong cơ thể mình khiến Dao Tinh Vũ cảm thấy không nỡ.
“Con chưa biết nữa mẹ, tin này quả thật quá chấn động đối với con!”
“Không sao, con cứ từ từ suy nghĩ đi! Bây giờ nghĩ ngơi cho tốt vào, để mẹ dặn nhà bếp làm mấy món ngon ngon tẩm bổ cho con lại sức!”
“Mẹ à, nếu con nói con quyết định giữ đứa bé lại thì mẹ có giận con không? Dù sao đây cũng là cốt nhục của Bạch Vũ tộc?”
Dao Sơ Ảnh ngạc nhiên nhìn Dao Tinh Vũ.
“Sao ta lại tức giận con kia chứ? Đứa trẻ này không hề có tội, nó cũng khao khát được sống. Chúng ta không có quyền gì mà tước đoạt đi mầm sống bé nhỏ này cả.”
Dao Tinh Vũ ôm chặt Dao Sơ Ảnh, nước mắt cô lặng lẽ rơi.
“Con từng nghĩ đến tình cảnh của mẹ con còn bi đát hơn con hiện nay, bị phản bội, bị bỏ rơi nhưng vẫn cố gắng giữ con lại vì thế con không đành lòng bỏ đứa trẻ này. Huống chi Bạch gia không hề biết đến sự tồn tại của nó, nếu con sinh nó ra nó cũng chỉ là con của một mình con mà thôi, là đứa trẻ của Dao Ngư tộc!”
“Con đã trưởng thành rồi, Tinh Vũ! Mẹ tin rằng con sẽ thành công trong việc nuôi nấng đứa trẻ này! Đừng quá lo lắng, mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi! Mang thai mà khóc thì ảnh hưởng không tốt đến thai nhi trong bụng con đâu.”
Dao Tinh Vũ gật đầu, cô khẽ đưa tay lau nước mắt đi.