- Trác huynh, đêm mai chúng ta sẽ đánh với nữ ma đầu kia ở đỉnh núi Hoa Sơn, cho nên tranh thủ đêm nay tập luyện ma trận này một chút.
Không thể không thừa nhận, vừa nghe câu nói này, đáy lòng một trận ảo não không thôi, tận lực tránh đi người này, vậy mà cố tình chính mình lại chủ động dẫn Luyện nhi đến gặp, mặc dù chỉ là ma xui quỷ khiến trùng hợp, hoặc có lẽ chính là vì loại vận mệnh trùng hợp này, mới khiến cho người ta càng ngày càng thấy ủ rũ.
Có điều cảm giác ủ rũ này không giữ lại bao lâu đã bị bản thân bác bỏ.
Dù sao, nếu như muốn lựa chọn giữa an toàn của Luyện nhi và để hai người họ gặp mặt, đáp án không cần phải nói rõ.
Bên dưới sườn núi, ánh trăng mỏng manh, nhàn nhạt ánh sáng rải trên mặt đất, đem hình dáng những người kia chiếu đến, cũng coi như miễn cưỡng có thể nhìn rõ, chỉ là gió loạn thổi lúc hướng đông khi hướng tây làm nhiễu loạn hướng đi của âm thanh, có điều dù là như vậy, nếu ngưng thần nghe kĩ, vẫn có thể nghe được rất nhiều đoạn nói chuyện đứt quãng.
Không nghe thì không biết, lắng nghe liền không khó nhận ra, nguyên lai Ưng đại ca trong miệng đám người này, chính là Ưng lão tặc mà Luyện nhi nói, cũng chính là người mà nàng hẹn đấu tối mai, bọn họ luôn mồm luôn miệng nữ ma đầu kia, tự nhiên sẽ không phải là người khác.
Nói như thế, bọn họ chính là định liên thủ đối phó Luyện nhi, tôi nghe được nhíu mày, một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên đè thấp âm thanh hỏi người bên cạnh:
- Không phải ngươi chỉ hẹn một người sao? Chuyện gì thế này?
Lại nghe Luyện nhi khẽ hừ một tiếng, nói:
- Hắn muốn xin giúp đỡ, ta sợ cái gì?
Sau đó ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn dưới sườn núi không rời.
Liếc nhìn người bên cạnh, giờ khắc này trên mặt nàng ngoại trừ xem thường, cũng không nhìn ra cái gì khác, chính mình cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, cũng đem sự chú ý dời về một chỗ.
Những người này đối thoại vài câu, liền bắt đầu động tác, trước sau tương ứng xếp thành một vòng tròn, chỉ nghe một người bên trong vòng tròn lớn tiếng nói:
- Chúng ta bảy người, mặc dù đều là cao thủ hạng nhất, nhưng Ngọc La Sát này ra tay nhanh như chớp, nếu không luyện tập trước, bảy người hợp lực, muốn thắng nàng không khó, muốn dồn nàng liều mạng, không hẳn là có thể. Vì lẽ đó Ưng đại ca nghiên cứu ra trận thức này, tên là thất tuyệt tru ma trận, một người ở trong làm chủ soái, tứ phương tiếp ứng, tiền phong hậu vệ, tương trợ đổi chỗ, đội hình biến hóa quỷ quyệt, ba người tiến vào hướng đến đối phương, trung gian lại có người tiếp ứng, nhất định phải làm cho kẻ địch phản ứng không xuể, coi như nàng ba đầu sáu tay cũng khó mà chạy trốn. Lúc này đại ca chưa tới, tạm thiếu chủ soái trung tâm, chúng ta sáu người trước tiên luyện tập công kích phối hợp đi!
Hắn nói xong lời này liền bắt đầu đem chuyển động của trận thế giảng giải, tôi nghe được không nhiều, đang có chút sốt ruột. Cũng may sau đó bọn họ liền tiến hành tập luyện, lời nói mặc dù nghe không trọn vẹn, thế nhưng bên dưới ánh trăng, động tác lại rõ ràng, chỉ thấy sáu người này chia thành hai nhóm, bên này tung một chiêu, bên kia lập tức bổ sung, trận hình chợt tròn chợt vuông, lúc thì bốn phía vây kín, thoắt lại trái phải bọc đánh, nhịp chân lại không loạn chút nào, từng đợt từng đợt không ngừng xúc tiến như sóng vỗ, quyết tâm không cho người ta cơ hội thở lấy hơi.
- Cái gì thất tuyệt tru ma trận, nói thì êm tai, chẳng qua chỉ là xa luân chiến (luân phiên đánh) mà thôi.
Bên tai, Luyện nhi nhỏ giọng oán trách, ngữ khí tuy rằng khinh bỉ, nhưng biểu hiện lại trở nên nghiêm túc, nàng võ học trình độ cao siêu, sớm hiểu được trong đó lợi hại, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận.
- Là bố trí tỉ mỉ xa luân chiến.
Tôi tiếp nàng một câu, biết tính khí của nàng, cũng không nhiều lời, miễn cho ảnh hưởng đến trí nhớ của nàng.
Có thể phá vỡ trận này, bảo đảm nàng ngày mai bình an, bất luận tối nay phát sinh cái gì, nàng gặp ai, đều là đáng giá.
Như vậy qua một hồi, người đi đầu đoán chừng cảm thấy luyện đã thành thục, hô một tiếng, đem trận thế thu lại, mọi người liền rút lui, liền nghe người kia cười nói:
- Trác huynh, ngươi tay này Võ Đang liên hoàn kiếm phối hợp Triệu huynh tay kia Tung Dương phi phong kiếm, thực sự làm cho thất tuyệt trận rạng rỡ không ít a, vốn dĩ thiếu một người đang không biết làm thế nào, có ngươi trượng nghĩa giúp đỡ, thật sự là trời giúp chúng ta.
Sau đó lại nói một chút cái gọi là Ngọc La Sát làm việc ác, liền nghe đến nam tử trả lời:
- Nếu nữ tặc kia hung hăng như vậy, lại có quan hệ với Võ Đang ta, nhưng không thể tha cho ả, loại trừ cũng tốt.
Nghe bọn họ nói như vậy, Luyện nhi làm sao kiên nhẫn được, nếu tôi không liều chết níu kéo, sớm nàng đã nhảy lên. Kỳ thực tôi cũng không biết chính mình vì sao phải kéo nàng, chỉ là không nghĩ nàng nhảy ra ngoài gặp những người kia, trên thực thế cũng là giả điên, đêm nay không gặp, đêm mai cũng phải gặp, nhưng vẫn hy vọng kéo chậm một chút, huống hồ trận kiếm kia ghi nhớ trong đầu, cũng cần thời gian suy nghĩ đối sách, thì càng cảm thấy nên kéo là đúng.
Nhưng là tính tình của Luyện nhi, làm sao chịu được người khác nói xấu sau lưng? Đặc biệt là sau câu nói kia của Trác Nhất Hàng, không biết có phải hay không do mình đa tâm, nhưng thấy nàng càng ngày càng tức giận, đối với người bên ngoài đã từng là càng tức càng cười, ở trước mặt tôi trái lại không chơi trò này, không nói lời nào liền im lặng vận công, rõ ràng kiên quyết muốn đứng lên.
Đến lúc cảm thấy giữ nàng không được, chợt nghe trong rừng cách đó không xa hình như có một tiếng cười gằn vang lên, thoáng chốc chấn động túc chim một mảnh!
Mọi người đều cả kinh! Tôi cùng Luyện nhi buông tha tranh chấp, ngạc nhiên nhìn phía này, người dưới sườn núi phản ứng càng lớn hơn, tên dẫn đầu hét lớn một tiếng, sáu người dồn dập hướng về nơi tiếng cười phóng đi.
Bọn họ nhào vào trong rừng, nhưng là một trận gió lạnh, đốm lửa sáng tắt, thấy mấy bóng người bên dưới cây cối tới tới lui lui một trận, quấy nhiễu đến chim bay lên tứ phía, lại không thu được gì, cuối cùng mới tập hợp lại, hoảng sợ suy đoán, có câu:
- Chẳng lẽ là Ngọc La Sát đến chọc ghẹo chúng ta!
Tên còn lại đáp:
- Không giống tiếng cười của cô gái!
Lại có người nói:
- Chẳng lẽ là ma quỷ, ma quỷ cũng không có thân pháp nhanh như vậy.
Cũng có người đoán:
- Chẳng lẽ chúng ta nghe lầm rồi?
Cuối cùng vẫn là đầu lĩnh kia đánh bạo nói:
- Mặc kệ hắn là bạn hay là địch, nếu xông vào trong thất tuyệt trận của chúng ta, không chết cũng bị thương, có gì phải sợ.
Một câu sau, nhưng cũng yếu khí, lập tức liền để mọi người từng người cẩn thận phân tán, chính hắn cùng Trác Nhất Hàng cũng rời đi xa dần, hướng xuống núi, càng đi càng xa.
Đợi đến lúc xác nhận bóng người tan hết, bốn phía tĩnh lặng, chúng tôi mới từ sau cây cổ thụ đứng dậy.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một chút, chỉ thấy bên dưới ánh trăng là vẻ mặt trịnh trọng, chân mày nhẹ cau, liền biết sự tình không tốt, đứa nhỏ này tuy rằng ngạo khí, nhưng trong lòng tự có phán đoán, vừa rồi đám người kia dĩ nhiên không thu hoạch được gì, liền ngay cả tôi, cũng là dựa vào địa thế của sườn núi mới thấy trong rừng mơ hồ có một đạo bóng đen, nhanh như hồng nhạn, thoáng một cái sẽ không thấy tung tích, tốc độ kia sợ là so với Luyện nhi toàn lực ứng phó cũng không kém bao nhiêu, lúc này thấy vẻ mặt nàng như vậy, càng xác định phán đoán của chính mình quả nhiên không sai.
Riêng trận pháp này cũng tạm được, một mực gặp cái tên Trác Nhất Hàng không khiến cho người ta yên lòng, lúc này lại xuất hiện một vị nhân vật như thế, không biết là địch hay bạn, hoặc là tình cờ, trước đó cho rằng đơn giản một trận quyết đấu nhưng lại càng ngày càng phức tạp, đang lúc trầm ngâm phiền muộn, tay phải được ấm áp bao quanh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Luyện nhi dắt tay, nhìn sang nói:
- Nghĩ gì đó? Trờ về lại nghĩ tiếp, đến một bước này, cũng không cần lại đi núi Ngọc Nữ Phong tìm hiểu đi?
Nàng trước đó còn nhíu mày đăm chiêu, nhưng chỉ một lúc như vậy, liền lại khôi phục ngang nhiên tự đắc thường ngày, thậm chí giữa hai hàng lông mày càng nhiều thêm mấy phần ngạo nghễ, tôi nhìn đến không khỏi ngẩn người, nghĩ một chút, lại khẽ mỉm cười, cầm ngược tay nàng nhẹ nhàng nắm, nói:
- Được rồi, trước đi về thôi.
Phải a, ở trong mắt Luyện Nghê Thường không sợ trời không sợ đất, chuyện có lớn hơn nữa, cùng lắm thì binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn, thiên hạ này, có thể có mấy người mấy chuyện sẽ làm nàng buồn phiền sợ hãi?
Núi Ngọc Nữ Phong tất nhiên là không cần phải đi, trên đường này ngẫu nhiên thu hoạch được ngoài ý muốn, trở lại Hoàng Long động, tôi thấy Luyện nhi một mình ngây người suy nghĩ, cũng không đi làm phiền nàng, chỉ là đến giờ kêu nàng rửa mặt, ép nàng đi ngủ. Vốn tưởng nàng còn lo lắng suy nghĩ ngủ không yên ổn, ai ngờ không có việc gì, nằm xuống không bao lâu nàng liền ngủ say, vẻ mặt vẫn là vô ưu vô lo, ngược lại chính mình trong một đêm suy nghĩ rối rắm, mơ mấy cái mộng vụn vặt, nhưng là ngủ không an ổn.
Qua hôm sau tất cả như bình thường, chúng tôi không nhắc đến chuyện hôm qua, chỉ là bản thân không muốn Luyện nhi giúp làm việc nhà, để cho nàng có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trái lại nàng nhàm chán, đem bông hoa nhỏ trắng nhạt tối hôm qua tôi hái cho nàng thưởng thức tới lui, thưởng thức một ngày, sau bữa cơm chiều không lâu, vẻ mặt không vui tìm tôi nói:
- Ngươi đưa đồ thật là tốt, nhìn xem, mới qua một ngày, đã mất linh rồi. (đại khái là hoa héo)
Lúc này vừa mới rửa sạch bát đũa, tay còn đang ướt, thấy trong tay nàng đóa hoa hôm qua xìu xuống không ít. Đêm qua trước khi ngủ, nàng cố ý nhớ tới đem hoa này tháo xuống, hôm nay lại cẩn thận chơi rất lâu, tôi xem ở trong mắt, trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ, lúc này nghe nàng nói như vậy, không khỏi bật cười nói:
- Ngốc, nào có hoa rời cành sẽ không héo tàn đâu? Coi như là vĩnh viễn không bao giờ rời cành cây đi, thế gian này cũng không có hoa nào thường nở bất bại (nở hoài không tàn).
- Nói chung ngươi lần sau cho ta đồ vật, nhớ rõ lưu giữ được, ít nhất không thể ngắn như vậy đã hỏng.
Nàng cũng không phản bác, dường như liền vì chuyện này giận dỗi một hồi, oán trách bỏ lại một câu này liền xoau người đi vào, đợi tôi lau khô tay trở lại trong động, vừa lúc nhìn thấy nàng trong góc thư tịch, đem thủy linh hoa hướng vào trang sách gấp lại.
Không nhìn lầm, này chính là quyển sách cũ nàng dùng để gởi di thư của sư phụ.
Làm xong chuyện này, Luyện nhi liền ngồi dậy, sửa lại quần áo, tóm lấy trường kiếm đặt trước giường, đi tới trước mặt của tôi, cười dài nói:
- Ta phải xuất môn rồi nha.
Theo bản năng nhìn ngoài động một chút, nhưng thật ra không thấy quang cảnh bên ngoài, cả ngày hôm nay nhưng lại để ý, hiện tại không cần nhìn cũng biết đại khái canh giờ, tôi đáp:
- Nhanh như vậy? Không phải hẹn lúc nửa đêm sao, lúc này trăng mới lên, không chê quá sớm?
- Vội không đuổi muộn mà, không phải ngươi dạy sao?
Nàng gật gù như thật.
- Vậy cũng tốt.
Tôi cũng không cùng nàng trêu chọc, cũng đứng lên, lấy thanh đoản kiếm dưới gối, treo bên hông xong, nói:
- Đi thôi, ta với ngươi cùng đi.
Lời này vừa nói ra, mắt thấy đối phương liền nhăn mày, Luyện nhi lắc lắc đầu:
- Là ta cùng người ước hẹn đánh nhau, ngươi đi làm gì? Không được, không muốn, ngươi chờ, qua nửa đêm ta rất nhanh sẽ trở về.
Trầm mặc chốc lát, tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, không tiếp lời, cũng không nói gì nhiều, chỉ là bình tĩnh lặp lại một câu thoại đã từng nói:
- Bất li quân trắc, đồng tiến đồng thoái (Không rời xa ngươi, cùng tiến cùng lùi)... Luyện nhi, ngươi khi đó nhưng đã đáp ứng.