Nỗ lực đối đầu với số mệnh, nắm chặt vận mệnh trong tay, ừ, nói nghe thật là ung dung. Nhưng mà lần đầu tiên thử nắm có vẻ thất bại rồi đây.
- Rời đi? Không được, sao vội vã như vậy, vẫn nên qua hết ngày mai rồi hãy tính.
Luyện nhi nói chuyện lúc đang loay hoay với con cá, nhạt mà tươi ngon, hợp với khẩu vị của nàng, cho nên nàng cũng không chê, một đôi đũa trúc ở trên con cá múa lượn như mũi kiếm linh hoạt, mắt thấy miếng xương cá nhỏ xíu còn nằm trong miếng thịt không biết bằng cách nào lại giống như bé ngoan chui ra ngoài, lã chã rơi xuống chất chồng như đống tuyết nhỏ, đợi cho lóc bỏ sạch sẽ rồi nhúng vào nước canh, phần nhỏ cho tôi, phần lớn nàng đưa tất cả vào miệng của mình. Nhìn nàng ăn vui vẻ không khỏi có chút thất thần, sau đó mới phản ứng được lời đề nghị của chính mình vừa bị cự tuyệt rồi.
Không nắm chắc phần thắng khi chính diện giao phong (trực tiếp đối mặt), vậy thì tránh né là được rồi, không muốn để hai người ở chung sinh tình, vậy không gặp nhau là được, đi theo chiến lược đơn giản nhất địch tiến ta lùi, thừa dịp lúc dùng bữa tối, đưa ra đề xuất ngày mai rời khỏi Hoàng Long động trở về Định Quân Sơn trại. Vốn tưởng rằng Luyện nhi sẽ vui vẻ đồng ý, nào ngờ nàng không tiếp nhận.
- Vì sao?
Cau mày gắp miếng rau cải cuối cùng bỏ vào chén của nàng, nếu không, e rằng cho đến lúc kết thúc bữa cơm tiểu lang này cũng sẽ không động vào màu xanh trên mâm.
- Chúng ta trì hoãn ở đây cũng đã vài tháng, bây giờ nếu đã làm xong di mệnh của sư phụ rồi, như vậy cũng không cần phải ở lại thêm, ngươi không muốn trở lại sơn trại à?
"Lòng không cam tình không nguyện" ăn món kia, cố hết sức nhai mấy cái liền nuốt xuống, giống như đó không phải đồ ăn mà là rơm rạ, lại uống một hớp canh để trôi đi mùi vị trong miệng, mới mở miệng đáp:
- Tất nhiên là muốn trở về rồi, còn rất nhiều việc đang chờ đây, chỉ có điều, chuyện ở đây cũng chưa giải quyết xong.
- Còn có chuyện gì?
Tôi buông bát đũa, mắt vẫn nhìn nàng. Lúc này Luyện nhi mới phát hiện bản thân nói lỡ, trái lại cũng không thiếu tự nhiên, ung dung bỏ đôi đũa trúc xuống, sóng mắt lưu chuyển vuốt vuốt sợi tóc, nói:
- Ta có hẹn quyết đấu ở đỉnh núi Ngọc Nữ Phong, thời gian nửa đêm ngày mai, cho nên ngày hôm sau rời đi cũng không muộn, không thể đi sớm hơn.
- ... Tại sao không sớm nói với ta?
Chăm chú nhìn vào mắt nàng, ít nhiều cũng có chút bực bội.
- Ngươi cũng đâu có hỏi a.
Nàng ngược lại rất thoải mái, thản nhiên trả lời, ăn sạch sẽ miếng cá cuối cùng trong bát rồi trả lời.
Được rồi, đúng là chính tôi không để ý phương diện này, tuy rằng hai chúng tôi gần như không có bí mật, nhưng sơn trại không phải chỉ có một mình nàng, tôi ở đó giống như là khách, cho nên bình thường đều tự giác tránh xa, mỗi khi nàng xuống núi cùng thuộc hạ bàn luận gì đó, bản thân cũng chưa từng có ý định nghe ngóng. Thế nhưng...
- Luyện nhi, việc của sơn trại ta sẽ không hỏi nhiều, không biết cũng không sao...
Có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, nếu không cuối cùng bận lòng vẫn là chính mình:
- Nhưng nếu là chuyện liên quan đến an nguy của ngươi, đó lại là việc khác, ngươi lo lắng ta sinh bệnh, ta cũng lo lắng ngươi có chuyện, sư phụ không có ở đây, hai ta phải sống nương tựa lẫn nhau, ngươi có thể hiểu?
Lúc nói lời này, thân đã đứng lên, hai tay chống trên bàn đá, mắt cũng không chớp thẳng tắp khóa trên người nàng, hy vọng có thể giúp nàng hiểu rõ lời tôi nói có bao nhiêu quan trọng. Nàng cũng không ngại nhìn tôi, nhưng không có ý phân cao thấp, đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa thu chớp mấy lần, bỗng nhiên rạng rỡ cười nói:
- Ta cũng thích nhìn dáng vẻ lo lắng của ngươi, chắc là đã nhìn quen từ nhỏ, ngược lại cảm thấy mọi sự đều không làm khó được ta.
Tôi thở phào, nói:
- Vậy tốt nhất mọi chuyện ngươi đều phải dẫn ta theo bên cạnh, càng làm người ta lo lắng càng không được quên.
Vừa nói vừa thuần thục thu dọn chén bát, không kịp tẩy rửa, chỉ dồn ở một góc, lau sơ bàn tay, nhìn sắc trời ngoài động, mặt trăng đã lên cao, sao cũng thưa thớt, trái lại không tệ, liền xoay người mang theo áo khoác và hỏa chiết tử (dùng để nhóm lửa), lôi kéo nàng nói:
- Đi thôi.
Luyện nhi lúc này đang rửa mặt, chính đang thỏa mãn no nê, thấy tôi như vậy, ngạc nhiên nói:
- Làm gì vậy? Thời gian quyết đấu là nửa đêm ngày mai, không phải tối nay.
- Đi thăm dò.
Đơn giản nói. Đạo lí cẩn thận không mắc sai lầm ai ai cũng hiểu, tuy Luyện nhi tự tin cho rằng Hoa Sơn này đều được chúng ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng vẫn đồng ý đi xem, dù suy nghĩ của nàng hẳn là theo ý tôi bồi tôi đi một chuyến mà thôi.
Lúc trước không hề suy nghĩ tới việc này, không hề chuẩn bị, đột nhiên phát sinh như thế cho dù trực giác nói sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bất an, trên đường đi cẩn thận dò hỏi mới biết được, người nàng ước đấu là một tên trong giang hồ, gọi là Ưng Tu Dương, Luyện nhi luôn miệng gọi y là lão tặc, nói người này âm thầm hại chết một đại hiệp nào đó, bụng dạ khó lường, rất có thể là nội ứng của địch quốc Mãn Châu, tiếc rằng thiếu chứng cứ, nàng quyết định lấy cớ gửi thiệp quyết đấu, tốt nhất là giết luôn cho bớt việc, vốn dĩ địa điểm ước định ban đầu là ở phụ cận Định Quân Sơn, vì chuyện của sư phụ kéo dài chậm chạp khó về nên dứt khoát hẹn ở Hoa Sơn. Không cần phải nói, những tin tức này là người trong sơn trại mật báo cho nàng. Mặc dù tôi không nghi ngờ tin tức là thật hay giả, nhưng luôn cảm thấy Luyện nhi tính tình bộc trực, lại không thích rườm rà, tuy danh xưng trại chủ rất đẹp, nhưng không nắm thực quyền, giống cái bảng hiệu trên danh nghĩa mà thôi, cho dù khắp nơi được người người tôn kính ủng hộ, việc làm cũng là vì dân vì nước, nhưng thực tế giống như... bị lợi dụng.
Thật ra nghĩ như vậy, đúng là quá mức lạnh lùng vô tình, chính mình đời này, đối với cái gọi là vì nước vì dân thật sự không có cảm giác gì, Minh Mạt đại loạn, khói lửa nổi lên tứ phía, trong ngoài khốn đốn dẫn đến diệt vong, chẳng qua chỉ là vài câu ghi chép trong sử sách, chỉ cảm thấy điều này tất nhiên phải xảy ra, không liên quan đến bản thân, cũng không có hùng tâm tráng chí quấy nhiễu bên trong, dù sao cũng đã qua cái thời tuổi trẻ cuồng ngông, lại trải qua một lần tử vong, mùi vị đó vẫn còn dư âm. Bánh xe lịch sử dày nặng cỡ nào, sơ ý một chút liền bị nghiền một lần nữa chết không có chỗ chôn. Nhưng người sống ở đương thời tất nhiên sẽ không cảm thấy như vậy, ngay cả Luyện nhi ít đọc thi thư xa rời sách vở cùng cường đạo làm bạn, đều do sau khi xuống núi tai nghe mắt thấy, mưa dầm thấm đất, thương xót những người bất hạnh, sau đó khơi dậy trong lòng yêu hận rõ ràng, nàng nguyện ý chống đỡ trọng trách này, cũng không có chỗ nào sai. Chẳng qua là lúc rời khỏi sơn trại đã từng nói chuyện với đại quản sự Đông Duẫn, vẫn khiến tôi đau đầu không thôi.
Đường tình khúc khuỷu, tương lai gồ ghề, cả hai không thể có nửa điểm sơ xuất, sợ nhất là bản thân vô lực.
Luyện nhi lại không biết tôi đang rối rắm chuyện gì, sau khi nói xong không nghe được câu đáp lại, đoán là cho rằng tôi không đồng ý chuyện này, cũng giận dỗi không nói nữa, một đường chạy thẳng. Tôi đang lo nghĩ, đi một hồi mới phát hiện bầu không khí không đúng, ngẩng đầu thấy sắc mặt nàng không tốt, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy, sao lại sinh khí?
- Ta mới phải hỏi ngươi làm sao vậy, mặt mày tối sầm.
Luyện nhi hừ một tiếng, không ngừng chân:
- Xin tha đám người Võ Đang ta đã không tính, lẽ nào còn muốn vì Ưng lão tặc này cầu xin hay sao? Ta thích đánh nhau, ngươi lại thích tha thứ, thật sự đáng ghét.
Tôi cũng không biết vì sao nàng lại liên tưởng như vậy, nghe xong buồn cười, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ trong lòng của Luyện nhi, ta chính là cái người lạm dụng người tốt khắp nơi đi cầu xin hay sao?
Thấy bước chân nàng chậm dần, nhưng vẫn như cũ không quay đầu lại, lập tức tăng nhanh cước bộ, giữ tay nàng, làm cho nàng ngừng lại. Nàng bị tôi giữ, trên mặt vẫn mang theo giận hờn, buồn bực không nói, cũng không đồng ý đối mặt, tôi âm thầm thở dài, thầm nghĩ lại tới nữa rồi, mờ mịt nhìn xung quanh một hồi, nghĩ phải dỗ thế nào mới tốt, vô tình nhìn thấy trong màn đêm dưới gốc cây cổ thụ dọc theo vách núi, rất nhiều đốm phấn nhạt lấm tấm bao phủ thân cây, nhất thời nảy ra ý hay, khẽ cười nói:
- Đợi một chút.
Sau đó cẩn thận lướt qua dò xét. Tiếc rằng người bên cạnh lại không nghe lời, tuy không nói chuyện nhưng vẫn lướt theo phía sau, giữ yên khoảng cách ba bước chân. Biết người kia là người khẩu xà tâm phật, chắc là không yên lòng để một mình tôi đi về vách núi. Tuy trong lòng mỉm cười nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, bằng không vạch trần nàng thì bản thân lãnh đủ rồi, cho nên chỉ có thể âm thầm cười trộm, đồng thời ở nơi nào đó trong lòng, cảm thấy mềm mại.
Bất quá Luyện nhi cũng quá xem thường người khác rồi, mình cũng không phải yếu kém, chút chuyện nhỏ này sẽ không xảy ra việc gì xấu, thuận lợi lên tới đầu cành cây, phất tay bẻ một bông màu hồng nhạt, thì ra là hoa hạnh đầu xuân, cánh hoa rộng mở, tuy rằng bé nhỏ, nhưng đúng lúc nở rộ, trắng hồng đan xen, còn đọng lại điểm điểm hạt mưa của ngày hôm nay, càng lộ vẻ tao nhã động lòng người.
Luyện nhi thấy tôi yên ổn đáp xuống đất, cũng dừng lại bước chân, vẫn đứng cách xa ba bước hơn, mặc dù đôi môi vẫn kiên trì mím chặt, nhưng nét mặt đã hòa hoãn, bất tri bất giác rút bỏ vẻ giận hờn, ngược lại lộ ra mấy phần tò mò hiếu kỳ. Tôi mỉm cười trở về bên cạnh nàng, một đóa hoa nho nhỏ hồng phấn ở giữa ngón tay nhẹ nhàng rung, vẩy đi nước sương dư thừa, lật tay cài lên dây cột tóc của nàng.
Từ sau khi đưa ra quyết định, đây là lần đầu tiên tôi chủ tâm làm như thế, từ nhỏ đến lớn chưa từng phát sinh, trên mặt tuy không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng nhất thời hồi hộp hỗn loạn, cài xong liền lui về phía sau một bước, giả vờ quan sát gật gù cười nói:
- Không tệ.
Che giấu đi nội tâm không được tự nhiên.
Trái ngược với tôi giả vờ không sao, Luyện nhi mới là thật sự không có việc gì, nàng lắc lắc đầu, biết nó không rơi xuống, cũng không chạm đến món đồ nho nhỏ kia, chỉ nhìn tôi, cuối cùng mới chịu lên tiếng hỏi:
- Làm cái gì đó?
- Như vậy rất đẹp. - Tôi thản nhiên trả lời.
- Ta tất nhiên biết là đẹp.
Nàng so với tôi càng thản nhiên hơn, không hề che giấu niềm tự hào kiêu ngạo của bản thân.
- Ngay cả không có hoa, ta cũng rất đẹp. Hoa này tuy đẹp, bất quá mấy ngày nữa sẽ héo tàn, không thể so sánh với ta.
Mặc dù miệng nói như vậy, rồi lại nâng tay lên chạm vào bông hoa, cẩn thận chẹm khẽ, động tác nhẹ nhàng, dường như vô cùng yêu thích. Tôi hiểu ý cười nhìn nàng, lúc còn nhỏ đối với nàng đẹp hay không cũng không quan trọng, hiện tại lớn lên xuống núi, tiếp xúc nhiều người hơn, nên cũng biết chính mình sinh ra đã là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dựa theo tính cách của nàng, tự nhiên là vô cùng đắc ý đối với việc này, chẳng qua là đắc ý này đa phần là đơn thuần, không hiểu được có bao nhiêu ảnh hưởng lớn đối với người khác.
- Luyện nhi.
Kéo nàng qua, khẽ thở dài:
- Ngươi có biết, ngươi đi quyết đấu, ta ghét nhất việc gì không? Không phải là ngươi tàn nhẫn đả thương người, thậm chí cũng không phải là ngươi có thể bị thương, bởi vì ngươi võ công cao cường kiếm pháp cao minh, điểm này không ai so với ta rõ ràng hơn, nhưng ta thật không thích ánh mắt của những kẻ thảo mãng nhìn ngươi, ta thích ngươi đẹp, lại không thích ngươi bị những ánh mắt vẩn đục kia nhìn.
- Hừ, yên tâm, này có cái gì, nếu ai dám loạn nhìn ta, ta liền móc hai mắt của hắn!
Hướng nàng nói ra suy nghĩ của bản thân, thiếu nữ gần như không chút suy nghĩ mà trả lời, đáng tiếc, này không phải câu trả lời mà tôi muốn. Thất vọng nở nụ cười, quả nhiên nàng nghe không hiểu. Mà thôi, cũng không hy vọng nàng có thể hiểu. Hiện tại dỗ được là tốt rồi, thời gian còn dài, bước từng bước đến vậy. Chỉ cần không xảy ra sai lầm.
Đang suy nghĩ đột nhiên nghe người bên cạnh "ồ" một tiếng, còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, liền bị Luyện nhi kéo ống tay áo dắt cúi người xuống, ngồi xổm dưới tán cây, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng, thấy nàng làm động tác ngậm miệng, chỉ chỉ bên dưới vách núi.
Núi này cũng không cao, địa hình càng giống một sườn núi, theo hướng ngón tay của nàng nhìn xuống, dưới sườn núi có hai bóng người xa xa lướt qua, bỗng nhiên có tiếng rít lên, bóng người đột nhiên dừng bước, vỗ tay, vùng hoang vu bên mộ lại chui ra thêm mấy người. Lúc này vừa vặn có gió, mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện:
- Ưng đại ca không thể tới sao? Không có hắn sao thành!
Một người trong đó đáp:
- Hắn tính đúng giờ đến, thình lình xuất hiện dọa nữ ma đầu kia một chút.
Sau khi gió ngừng thổi, chỉ thấy bọn họ châu đầu ghé tai một hồi, không nghe rõ cái gì, mãi đến cuối cùng mới nghe được một người hào hùng nói:
- Trác huynh, đêm mai chúng ta ở đỉnh Hoa Sơn đấu một trận với nữ ma đầu kia, cần tranh thủ đêm nay luyện tập tuyệt mệnh trận thức cho thuần thục.
Một tiếng "Trác huynh", đã làm tim nhảy dựng một cái, thấy Luyện nhi cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm hướng kia nói nhỏ một câu:
- Như thế nào là hắn...
Thật sự nhịn không được cười khổ, này, xem như là sai lầm sao?