Cả đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày, rửa mặt chải đầu dùng điểm tâm xong, chậm rãi phao bình trà trò chuyện một lát, cùng Luyện nhi nhàn nhã đi dạo đến phòng nghị sự. Đợi nàng nói chuyện với nhóm thủ hạ xong, lại cùng nhau hướng đến một trong hai ngọn núi trên đỉnh Minh Nguyệt Hạp, tựa như đang du sơn ngắm cảnh.
Đương nhiên không phải là để du ngoạn rồi. Nhẹ tung người nhảy vào khoảng đất trống ở chỗ sườn núi đã ước hẹn, nơi đây hoang vu hiểm trở, người không có bản lĩnh nhất định sẽ rất khó đi lên, cho nên nó là một nơi rất tốt để đấu kiếm.
Khi bọn tôi đến, sắc trời còn sớm, xung quanh vẫn không thấy một bóng người. Theo thói quen cẩn trọng, tôi nhân lúc rảnh rỗi kiểm tra địa thế khắp nơi để vẹn toàn, vì thế còn bị Luyện nhi trêu ghẹo vài câu, nói gì mà từ nhỏ đã quen tính lo lắng sợ hãi vân vân. Cái này không cần phải đi tranh luận, tôi chỉ mỉm cười, thuận miệng dời sang đề tài khác. Trò chuyện thêm một lát, mới nhìn thấy có hai bóng người ở đằng xa đang đi tới.
- Ha ha! Vậy mà lại không chạy trốn trong đêm sao, không tệ.
Luyện nhi cười dài nghênh đón, mở đầu bằng một câu không khách khí như vậy. Sắc mặt hai người Thiết Mục đều không tốt lắm. Mục Cửu Nương vẫn xem như trầm ổn bình tĩnh, còn Thiết San Hô thì xụ mặt muốn nói gì đó, lại bị tôi tiến lên nháy mắt lắc đầu ra hiệu, sau đó kéo cô bé đứng bên ngoài vòng tròn.
Lúc kéo cô bé, Thiết San Hô vốn không tình nguyện, còn kháng nghị nói:
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy? Dù sao vẫn nên cho người ta nói hai câu chứ.
Mãi cho đến khi bị tôi khẽ trả lời:
- Đừng miệng lưỡi nhanh nhảu, hiện giờ mà chọc giận Luyện nhi sẽ không có lợi cho Cửu Nương, ngươi quên tối hôm qua đã đồng ý gì rồi à?
Lúc này cô bé mới ngậm miệng, vừa đi vừa trông ngóng quay đầu nhìn sang.
Mục Cửu Nương cũng đang nhìn cô bé. Ánh mắt nhìn nhau như vậy làm người ta có ảo giác như đang chia rẽ đôi uyên ương. Ngoài buồn cười ra, ít nhiều cũng làm bản thân cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà loại cảm giác không được tự nhiên này lại hoàn toàn vô hiệu với vị Sơn Đại Vương kia. Luyện nhi hoàn toàn vô cảm đối với một màn trước mắt, thấy người không liên quan tránh ra, nàng có phần thỏa mãn mà gật đầu, cất cao giọng nói với Mục Cửu Nương:
- Không tệ, nếu như không bỏ trốn, vậy đã hạ quyết tâm rồi? Ta sẽ không nương tay, ngươi muốn đổi ý vẫn còn kịp.
Mục Cửu Nương ôm kiếm trong ngực, nghiêm chỉnh đáp lời:
- Chỉ cầu Luyện trại chủ 'nhất nặc thiên kim', đáng nguyện ý thử một lần.
(*) nhất nặc thiên kim: một lời nói một gói vàng
Nói xong không nhiều lời nữa, rút kiếm ra. Bản thân dì ấy không quen dùng binh khí, cái đang cầm chính là thanh cương kiếm của Thiết San Hô, trông cũng vừa tay. Luyện nhi cười một tiếng, thong thả rút kiếm ra khỏi vỏ, không vội tấn công mà chỉ gảy gảy thân kiếm, nói:
- Cũng được. Ta cũng không bắt nạt ngươi, trong vòng mười chiêu, khi không chịu được nữa thì ngươi có thể xin tha bất cứ lúc nào, nếu không... vậy thì không được trách ta nha!
Một lời vừa dứt, kiếm quang lạnh lẽo.
Luyện nhi không đọc sách nhiều, càng không phải kiểu người có tâm tư sắc sảo gì đó, nhưng lúc nói chuyện làm việc thường vô thức đánh trúng trọng điểm. Tựa như có câu "hùng hồn chịu chết dễ, thong dong hy sinh khó", một người càng nghĩ nhiều thì càng dễ phân vân không quyết định được, thậm chí là lùi bước, huống chi như hiện tại, vừa bức ép vừa để lại đường lui. Nếu tôi không hiểu Luyện nhi, gần như sẽ cho rằng nàng đang cố tình tính toán. Còn Mục Cửu Nương chỉ lặng lẽ, dì ấy vốn hướng tới phòng thủ là chính, thấy một kiếm tập kích thì sẽ giơ tay cản lại, có lẽ là không hăng hái tấn công, chỉ muốn cố thủ để qua cửa ải mười hiệp.
Nhưng nào đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Ngân quang chợt lóe, chiêu thứ nhất vốn là hướng thẳng giữa bụng, đến giữa chừng thì mũi kiếm rung lên, bỗng nhiên lướt qua phía bên trái đâm thẳng bả vai, nhắm cả cánh tay. Mục Cửu Nương tức thì không đỡ được, ngay lúc mấu chốt dì đã xoay nửa vòng, mới hiểm hiểm tránh được chiêu này, rồi lại bị tấn công ngay sau đó. Luyện nhi vốn là thân thủ cực nhanh hiếm thấy, lúc này trường kiếm như gió, chỉ nghe một tiếng "roẹt", tay áo bị rách có máu chảy ra. Chiêu thứ hai này đã làm đối thủ đổ máu.
Một chiêu đắc thủ, Luyện nhi cười ha hả, nói:
- Thế nào? Hiện giờ xin tha vẫn còn kịp!
Không nói tới Mục Cửu Nương cắn chặt răng vung kiếm, cô bé Thiết San Hô ở bên cạnh tôi thì hít mạnh một hơi, cảm tưởng như một kiếm kia đã cắt trúng da thịt của chính mình. Tuy vậy, cô bé không hề hé răng nói lời nào, chắc là sợ quấy nhiễu tình hình trong trận.
Cô bé làm đúng. Lúc này tình thế giữa sân gần như nghiêng về một phía, thời điểm không thể làm phiền nhất chính là lúc đang ở thế yếu. Luyện nhi quát hỏi một tiếng, thấy đối phương không đáp lại, nàng liền dứt khoát đánh chiêu tiếp. Kiếm thức dao động bất định, như hướng lên nhưng lại trở xuống, như nhắm bên trái nhưng lại chuyển bên phải, khiến Mục Cửu Nương luống cuống tay chân, liên tục lùi ra sau.
Có điều từ sau chiêu thứ hai đắc thủ, mấy hiệp kế tiếp đều là hữu kinh vô hiểm*. Cũng không phải Mục Cửu Nương bỗng nhiên ngang sức với Luyện nhi, thật ra thay vì nói là chống đỡ, gọi là đoán được thì đúng hơn, có lẽ là có ấn tượng với mấy chiêu thức kia. Dì có cảm giác với đường đi biến hóa của kiếm pháp thì hiển nhiên sẽ có khả năng phản ứng kịp. Kiếm pháp mà sư phụ truyền thụ lấy kỳ quỷ* khó lường làm chủ, khi đã nắm được thì áp lực sẽ giảm xuống rất nhiều, cộng thêm dì ấy chỉ muốn cố thủ, nhất thời không bị công vào.
(*) hữu kinh vô hiểm: có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm
(*) kỳ quỷ: bất ngờ, giảo quyệt
Giữa lúc bóng người giao thoa, chớp mắt đã qua mấy chiêu, mắt thấy đã qua hiệp thứ tám, chỉ cần chống đỡ thêm hai chiêu nữa là có thể qua cửa. Hy vọng đã ở phía trước không xa, trong mắt Mục Cửu Nương như có một chút tia sáng, mà Thiết San Hô bên cạnh tôi cũng đang nắm chặt nắm tay tựa như đang cổ động dì ấy. Duy chỉ có tôi đứng ngoài vòng tròn, trong lòng mơ hồ có cảm giác không tốt đẹp như vậy.
Đang lúc vừa nảy sinh cảm giác ấy, bỗng nghe được thiếu nữ giữa sân cười dài một tiếng, nói:
- Tốt! Đừng trách ta không khách khí.
Vẽ một đường kiếm, đâm thẳng cổ tay của Mục Cửu Nương. Đối phương giơ kiếm đỡ, nàng lập tức trở cổ tay, mũi kiếm chợt chém xéo, đồng thời chân trái đá thẳng bụng đối phương, là một chiêu thức vừa mới dùng lúc nãy.
Mục Cửu Nương cũng biết trước đó đã dùng chiêu thức này rồi, nhưng lần này tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh như tia chớp, quả thật là sét đánh không kịp bịt tai, cho dù biết cách chống đỡ nhưng cũng không có lực đỡ. Hiểm hiểm tránh được mũi kiếm, nhưng lại bị đá mạnh vào bụng, tức khắc kêu rên một tiếng ngã xuống, hướng về phía sau lăn vài vòng mới dừng lại. Có thể thấy rõ là không hề lưu tình.
- Cửu Nương!
Thiết San Hô hoảng hốt kêu lên, trong lúc cấp bách vậy mà Mục Cửu Nương vẫn liếc mắt qua đây. Tuy nhiên Luyện nhi không cho hai người có cơ hội trao đổi, nàng phóng người đến, mũi kiếm xoay tròn, mạnh mẽ đâm xuống, quát:
- Ngươi có đầu hàng hay không!
Một chiêu cuối cùng đằng đằng sát khí, nhắm thẳng chỗ hiểm!
Mục Cửu Nương thấy khó giữ được tính mạng, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng kiên quyết nói:
- Mơ tưởng!
Chao đảo đứng dậy, vung kiếm lên, vẫn muốn chống đỡ tới cùng.
Bên ngoài Thiết San Hô thấy được cảnh này, nhảy dựng lên rút ngọc tiêu ra định tiến vào trận hỗ trợ. Mặc dù tôi hơi lưỡng lự, nhưng vẫn kéo cô bé lại, vội nói:
- Đừng đi! Đi ngược lại sẽ hỏng chuyện!
Tuy nhiên lúc này cô bé đâu nghe vô được nữa, bị ngăn cản hành động, cô bé bất chấp tất cả, vung ngọc tiêu đánh về phía tôi.
Ngọc tiêu của Thiết San Hô chuyên đánh vào kinh mạch và huyệt vị, xuất phát từ gia truyền sau đó tự hình thành một môn phái, thiên về chiêu thức. Có điều năng lực cô bé hơi yếu, tu vi nội bộ cũng không tốt bao nhiêu, nếu như bình thường tôi đối với cô bé chẳng cần bao nhiêu sức. Chẳng qua hiện tại thời hạn nửa năm chưa tới, bản thân chỉ còn lại ba phần công lực, lại thêm tay không tấc sắt, thành ra tôi không bằng cô bé. Tránh được hai lượt, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, lập tức đứng yên chấp nhận trúng chiêu thứ ba, kêu một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
Trong sân cách ngoài sân không xa lắm, tôi vừa mới trúng chiêu ngã ngồi xuống, sau đầu đã nghe được tiếng kim thạch xé gió, còn có một tiếng thét lớn ở chỗ cách xa hơn chút:
- Đừng tổn thương nàng! - Cũng là giọng của Mục Cửu Nương.
Tiếng thét này đã là cực nhanh, nhưng có gì đó còn nhanh hơn cả âm thanh. Bỗng chốc một vệt sáng màu bạc lướt qua đỉnh đầu, đánh vào ngọc tiêu đang đánh tới. Thiết San Hô "ai da!" một tiếng, ngọc tiêu vuột khỏi tay bay xa hơn một trượng. Nó còn chưa kịp rơi xuống bụi cỏ thì vệt sáng bạc đã bay vòng về, vẽ ra một vòng cung giữa không trung. Ánh mắt tôi không nhìn theo kịp, nhưng nghe được vài tiếng kim loại va chạm "leng keng", sau lưng cũng có vật gì đó bị đánh sang một bên.
Cứ như thế một hồi sau, không khí xung quanh dường như hình thành một dòng xoáy, tôi vô tình ở giữa vòng tròn, trở thành trung tâm của lốc xoáy, nhưng tâm thì lại tĩnh lặng như nước, chờ cho gió lặng mây tan, tôi mới xoa chỗ đau mà ngồi dậy, nhìn trái phải trước sau một chút. Trong ba người trừ mình ra thì có hai đứng một quỳ. Đứng thẳng chính là Thiết San Hô ở đằng trước đang ôm cổ tay cùng với Luyện nhi ở sát phía sau, mà người quỳ rạp xuống đất chính là Mục Cửu Nương ở đằng sau hơi xa một chút.
- Cửu Nương! Ngươi sao rồi?
Thiết San Hô bất chấp mọi thứ, thấy ngừng đánh, trước tiên chạy tới đỡ người. Đối với lần này, Luyện nhi lờ đi, chỉ lầm lũi thu kiếm vào, duỗi tay kéo cánh tay mà tôi đang xoa xoa ra, kéo vạt áo nhìn một chút. Lần này ngọc tiêu đánh trúng chỗ xương quai xanh, thực ra cũng không tính là gì, nhiều nhất là hơi xanh mà thôi. Sau khi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, nàng kéo áo che lại, liếc mắt trừng tôi. Tôi mỉm cười với nàng, trong lòng hai bên đều hiểu rõ.
- Luyện trại chủ...
Trong lúc chúng tôi đang làm việc đó, Mục Cửu Nương đã được Thiết San Hô đỡ dậy, trên người dì có hai chỗ bị thương, phần bụng còn bị trúng một cước, dáng vẻ mất sức thở hồng hộc, nhưng kiếm vẫn còn nắm trong tay, ôm chỗ bị thương ngẩng đầu nói:
- Luyện trại chủ, mười hiệp này... đã qua phải không? Tính hay không tính?
- Ngươi còn nói chuyện với nàng ta làm gì? Không thấy vừa rồi nàng ra tay độc ác vậy hả? Chúng ta đi ngay lập tức, lưu lạc chân trời còn tốt hơn cầu xin nàng ta!
Người cướp lời cũng là Thiết San Hô. Cô bé vẫn còn sợ hãi, đỡ người dậy, nói lời ra tràn đầy cảm xúc tức giận bất bình. Nhưng lại bị Luyện nhi cười nói:
- Bây giờ mà đi, Cửu Nương của ngươi coi như uổng công chịu khổ rồi nha.
Nói xong nàng xoay người đi tới, cong ngón tay búng trán Thiết San Hô một cái, lườm nói:
- Cho dù ta xuống tay ác độc đi nữa, nhưng dù sao cũng đã báo trước rồi. Còn ngươi tiểu cô nương này, vì sao không nói câu nào đã ra tay với người khác? Còn lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, rõ là vứt mất mặt mũi của Thiết gia ngươi. Lần này bỏ qua, nếu có lần sau, ta sẽ không khách khí nữa. Nếu ngươi dám ra tay với nàng, ta sẽ vẽ hoa lên mặt Cửu Nương của ngươi cho ngươi xem.
Thiết San Hô không kịp tránh, trán bị gõ trúng, còn bị trách móc giẫm lên chân đau, nhất thời trợn tròn mắt, nhưng không thể cãi lại một chữ nào. Luyện nhi không quan tâm cô bé nữa, quay đầu nói với Mục Cửu Nương bên cạnh:
- Luyện Nghê Thường ta nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên giữ lời. Nói chung ngươi làm rất tốt, xứng đôi với San Hô. Qua ngày hôm nay ta đã đứng về phía các ngươi, muốn giấu muốn nói hay muốn gạt nghĩa phụ gì đó, nói một tiếng là được.
Mục Cửu Nương liều sống liều chết, chính là muốn một câu hứa hẹn như vậy, lập tức gật đầu liên tục, tiếp tục nói thêm vài câu, sau đó được Thiết San Hô dìu về trại trị thương.
Những ngày sau đó, hai người Thiết Mục gặp chúng tôi đều có chút không được tự nhiên, nhất là Thiết San Hô, giống như trở về thời kỳ trước kia lúc không muốn gặp Ngọc La Sát. Có điều Luyện nhi xử sự rất bình thường thản nhiên, giống như hành động đả thương người kia chẳng liên quan gì tới nàng, cần hỏi thăm thì hỏi thăm, nên cười nói thì cười nói, thái độ trước kia thế nào thì bây giờ vẫn là như vậy. Qua một đoạn thời gian, đầu tiên là Mục Cửu Nương khôi phục thái độ bình thường. Sau khi thương thế của dì khỏi hẳn, cộng thêm tôi ở bên hòa giải, dần dần Thiết San Hô cũng hiểu được dụng tâm của Luyện nhi, lúc này mới bỏ hết tất cả, coi như không nhắc chuyện cũ.
Một sự kiện cứ thế trôi qua. Giống như chẳng qua chỉ là một cái tiểu phong ba nho nhỏ, gợn lên đầu sóng nho nhỏ, bắn ra một ít bọt nước, sau đó gió êm sóng lặng, dường như không thể nào khơi nổi một cái đại phiền toái hay sóng to gió lớn gì.
Nào ngờ, cũng chính vì sự kiện này, hơn mười ngày sau, lại rước lấy một trận kiếp số không ai ngờ tới.
- -------------