Bên trên bình đài ngoài xa, mấy cường giả Hóa Chân còn lại vẫn ung dung ngồi thưởng trà điềm tĩnh, có vẻ rất hứng thú với màn hí kịch này.
Trong lòng Triệu Phóng, Hoắc Khang và Hồ Quế An còn đang mong sao tất cả đánh nhau loạn thành một bầy đi, để bọn hắn ngồi đây làm ngư ông đắc lợi. Đám người kia càng đánh nhau hăng máu bao nhiêu, thì ở đây chúng càng sung sướng bấy nhiêu.
Còn việc tham dự phân định đúng sai ư?
Không liên quan!
Vũng nước đục này, không dính vào vẫn tốt hơn đấy.
Chỉ có Thiên Ma Cung Cung chủ Trần Kiều Ân là hứng thú chống tay lên cằm, tỏa thần thức ra ngắm nhìn nam nhân đang hai tay hai kiếm, đứng ung dung giữa Tề Thành kia, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Thú vị!” môi thơm Trần Kiêu Ân khẽ mấp máy, nhưng không có ai nghe thấy cả.
Trên không trung Tề Thành, Tuế Ninh Tiên Tử dùng ánh mắt bất thiện nhìn Tề Khâm Vi:
- Tề lão gia chủ phải chăng không coi Luận Võ Đại Hội này ra gì, muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Hay là Tề gia các ngươi bây giờ mạnh mẽ quá rồi, không còn cần tuân theo quy củ nữa?
Thanh Ngọc đứng bên dưới nghe Tuế Ninh chụp cho Tề lão súc sinh hai cái mũ thật lớn mà âm thầm bái phục. Không nói gì thì thôi, một khi đã xuất ngôn là sẽ đưa đối phương vào thế bí!
Cao!
Cao a!
Xung quanh đây toàn là người thông minh, làm sao không hiểu được ý tứ trong câu nói của Tuế Ninh Tiên Tử. Thứ nhất là Tề Khâm Vi trước mặt bao nhiêu cường giả Hóa Chân, không xem ai ra gì mà tự ý xuất thủ. Cái thứ nữa là lão lại tự tiện dám xen vào giữa tranh đấu của đám hậu bối, trong khi bản thân tôn tử nhà lão là người sai trước.
Quy củ đặt ra mà không tuân theo, vậy còn đặt ra làm cái rắm a?
Lúc này, lão già Hán Lương mới tiến lên xuề xòa nói:
- Hà hà, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tề huynh thấy cháu mình bị đánh thê thảm vậy, một phút bốc đồng ra tay không có suy nghĩ, mọi người ở đây dĩ hòa vi quý, Nguyễn huynh bỏ quá cho!
Nguyễn Nhạc lão gia tử gằn giọng mỉa mai:
- Lầm lầm cái con mẹ ngươi! Vậy lần tới để ta xiên thằng cháu Hán Văn Hà của ngươi ra thành bã, chắc cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, mọi người dĩ hòa vi quý, không nên khách sáo, ngươi nói xem có được hay không?
Mặt Hán Lương đen như đít nồi, bị chửi nhưng vẫn cố mà nhịn xuống. Tình thế bây giờ không tốt lắm, Nguyễn gia ở đây là người chiếm đạo lý.
Ở chỗ thực lực không tương xứng thì kẻ mạnh dùng nắm đấm nói chuyện là đúng, nhưng mà ở đây thực lực các bên lại tương đương nhau!
Phân xử bằng cách nào bây giờ?
Nói đạo lý chứ còn gì nữa!
Vốn dĩ là Tề Khiếu Trọng xuất sát chiêu trước, ở đây không phải toàn người mù, ai ai cũng thấy được rõ ràng. Hơn nữa Thanh Ngọc đã chừa lại cho hắn đường lui, chỉ đánh tan thân thể mà không động tới nguyên thần, nên ba lão già Tần Tề Hán không bắt bẻ được gì.
Thanh Ngọc cũng chẳng cần phải chém tận giết tuyệt, bởi vì hắn biết đạo tâm Tề Khiếu Trọng chưa hình thành nổi đã vỡ nát rồi, kiếp này nhân sinh của hắn cũng đến vậy mà thôi, không có gì đặc sắc cả.
Thêm nữa là lão già ngu ngốc Tề Khâm Vi kia lại còn tự mình chủ trương, xuất thủ lấy lớn hiếp nhỏ, đã phạm vào đại kỵ của giới tu hành.
Nếu ai cũng cậy tu vi mình cao mà đi bắt nạt hậu bối kẻ khác, phải chăng là thế gian này cũng điên đảo quá rồi?
Mà mẹ nó, thằng phế vật họ Tề kia cũng quá toi cơm đi, chưa gì ăn một kiếm chiêu đã tanh bành xác pháo, bây giờ nguyên thần vẫn còn đứng đực ra đấy, không biết chạy trốn à!
Đúng là bùn nhão không đắp nổi tường!
Hán Lương càng nghĩ càng thấy tức, nhưng không biết làm sao cho tốt. Bây giờ đánh cũng không được, mà giảng hòa cũng chẳng xong.
Tần Hoằng láo liên đôi mắt của lão một chút, tay thì vẫn giữ chặt Tề Khâm Vi, tránh để lão đần độn này làm ra hành động ngu xuẩn nào nữa. Sau một hồi suy đi tính lại, Tần Hoằng nói:
- Thôi thế này đi, hôm nay sai lầm cũng là phần của Tề gia, bây giờ Tề lão huynh đền bù cho Nguyễn hiền chất một chút, coi như là chuộc lấy lỗi lầm, mọi người thấy sao?
Hán Lương cũng vỗ tay vào nhau tán đồng:
- Đúng đúng đúng, dù gì mọi người đều là huynh đệ quen biết đã lâu, mỗi người nhường một bước trời cao biển rộng! Nguyễn lão huynh thấy sao?
Bên kia, Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An nghe thấy câu “đều là huynh đệ quen biết đã lâu, mỗi người nhường một bước trời cao biển rộng” thì cũng suýt nữa muốn lao lên mà phỉ nhổ vào mặt ba lão già chết bằm này. Câu lấp liếm thế mà cũng nói ra được!
Lại còn “hiền chất” nữa chứ!
Đúng là mấy lão cáo già!
Nguyễn Nhạc lão gia tử mặt vẫn hằm hằm sát khí, nhưng không biết trong đầu nghĩ gì mà lại chỉ tay về phía Thanh Ngọc nói:
- Các ngươi muốn chuộc lỗi thì chuộc lỗi với cháu ta! Bản tôn không quan tâm, nếu nó hài lòng rồi thì bản tôn cho qua, còn nếu không, hừ hừ…
Sắc mặt Tề Khâm Vi vô cùng thâm trầm, mẹ nó, rõ ràng là cháu lão bị đánh tan thân thể, mà bây giờ lại còn phải đi bồi thường. Nhưng lão cũng là người thông minh, nghe thấy vừa rồi Hán Lương đã nói “trời cao biển rộng”, nên cũng biết phải làm gì.
Thực lực của ba nhà Tần Tề Hán bây giờ cũng chưa thể trực tiếp xé rách lớp da mặt mà đối kháng Nguyễn gia được, nên tâm tình của Tề Khâm Vi cũng dịu đi đôi chút.
Hán Lương lúc này vẫn ngự khí phi hành đứng ở trên cao, một bộ dáng cao cao tại thượng nhìn về phía Thanh Ngọc mà nói:
- Nguyễn hiền chất, ngươi xem chuyện hôm nay Tề lão huynh đây phải bồi thường những gì thì ngươi mới vừa ý, cứ việc nói ra. Nhưng Tề lão huynh đã có tâm ý chuộc lại lỗi lầm, mong hiền chất cũng đừng nên quá phận, đánh mất hòa khí đôi bên.
Thanh Ngọc thu song kiếm vào đan điền, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên:
- Các ngươi đến bồi thường hay là đến ra lệnh? Muốn nói gì thì xuống đất mà nói?
Ba lão già Tần Tề Hán nhìn nhau, tức tối lắm nhưng không nói được gì. Nhất là ánh mắt Tần Hoằng và Hán Lương khi nhìn Tề Khâm Vi, cứ như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống lão vậy.
Mẹ nó, ngu cũng ngu vừa vừa thôi, mất công còn kéo chúng ông đi đổ bô!
Vài hơi thở sau, cả sáu cường giả Hóa Chân kỳ đều hạ mình xuống mặt đất. Lúc này, ở giữa Tề Thành đã là một mảnh tan hoang. Mấy chục đệ tử Tề gia đều bị Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc đánh cho nằm bẹp trên đất, vẫn còn tỉnh táo thở thoi thóp nhưng không tài nào dậy nổi.
Người thì bị phế đan điền, kẻ gãy tay, kẻ gãy chân…
Lão già Tề Khâm Vi nhìn tình hình xung quanh rồi trong lòng thầm hô một lũ phế vật, bao nhiêu công sức nuôi nấng của gia tộc toàn là đem bánh bao đánh chó hết cả rồi.
Viễn An thì lại cho Viễn Quý La một ánh mắt khích lệ, ý bảo đệ làm tốt lắm.
Lúc này, Thanh Ngọc đột nhiên vung tay ra, lập tức đạo Ma Thần Hắc Viêm mà nguyên thần Tề Khiếu Trọng đang ôm lấy bị hút về phía hắn, rồi biến đi đâu không thấy nữa.
Tất cả cường giả xung quanh đều âm thầm ngạc nhiên, nhưng cũng không ai ngăn trở cả.
Lúc này Tề Khiếu Trọng vô cùng kinh sợ, hắn đã luyện hóa ngọn ma hỏa kia, nhưng không biết làm cách nào mà Thanh Ngọc lại điều khiển được nó?
Nguyên thần Tề Khiếu Trọng gào lên:
- Hắc Linh Hỏa của ta!…Không!…
Thực ra Tề Khâm Vi và Tề Khiếu Trọng cũng không hề biết đó là Ma Thần Hắc Viêm, mà chỉ nghĩ nó là một loại thiên địa kỳ hỏa nào đó mà thôi.
Tề Khâm Vi cũng không hề luyến tiếc đạo hắc hỏa này lắm, bởi vì nó chỉ còn là một đạo tàn hỏa, dùng đối phó với tu sĩ cảnh giới thấp thì được, chứ đến mức tu vi như lão thì chính là gân gà, không có ích lợi gì.
Chính vì thế mà Tề Khâm Vi cũng không ngăn cản Thanh Ngọc đoạt lấy ngọn hỏa diễm này, theo lão thì nó chả đáng giá bao nhiêu cả.
Tề Khâm Vi quay ra an ủi Tề Khiếu Trọng:
- Trọng Nhi không sợ! Sau này gia gia tìm cho con một đạo thiên hỏa khác mạnh hơn!
Nguyên thần bé xíu của Tề Khiếu Trọng nghe vậy, cũng biết là phe mình đang yếu thế, nên đành thôi. Hắn tà tà bay đến, rơi vào tay Tề Khâm Vi, rồi an tĩnh ngồi đó, không có dị động.
Tề Khâm Vi hỏi Thanh Ngọc:
- Sao? Ngươi còn cần gì nữa hay không?
Thanh Ngọc trong lòng thì vui mừng khôn xiết vì thu được Ma Thần Hắc Viêm, nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Hệ thống cho hắn biết Ma Thần Hắc Viêm này có thể trực tiếp dung hợp với Băng Liên Pháp Hỏa, tạo thành một loại Ma Hỏa hoàn toàn mới, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn nhiều sơ với trước.