Ma Đế Quân

Chương 222: Huyết Chiến Bát Phương



Đám quần chúng từ bên ngoài Luận Võ Thành đang quan chiến thì lại kinh hãi, tròng mắt như muốn rách ra, không thể tin nổi vào mắt mình.

Một tiếng gào to kinh thiên động địa từ đằng xa hét lên:

- Trọng Nhi!

Nguyên thần Tề Khiếu Trọng run rẩy, sâu trong đôi mắt hắn ngập tràn vẻ sợ hãi kinh hoảng , cứ lơ lửng đực ra một chỗ, không nhúc nhích.

Sững sờ nhìn Thanh Ngọc hồi lâu sau, hình như chính Tề Khiếu Trọng lúc này cũng đã quên mất bản thân hắn phải làm gì.

Quên luôn cả chạy trốn!

Cũng phúc tổ tông tám mươi đời nhà hắn là Thanh Ngọc cũng không có ý định nhổ cỏ tận gốc.

Tề Khiếu Trọng căn bản không ngờ Nguyễn gia tiểu thái tử, lại có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy. Là thiên tài vạn năm có một của Tề gia, thậm chí tư chất xuất sắc hơn cả ca ca Tề Khiếu Vân, vậy mà dưới một kiếm chiêu của đối phương Tề Khiếu Trọng cũng không địch nổi.

Tề gia cũng đã ra sức bồi dưỡng hắn, tuổi còn trẻ chưa tới hai trăm mà đã gần chạm đến tu vi Luyện Hư Kỳ, một thời gian nữa, tương lai Tề Khiếu Trọng là bất khả hạn lượng.

Trước giờ hắn luôn luôn là kẻ thắng, ở trong Tề gia cũng được vạn chúng chú mục đã quen, muốn gì được nấy, muốn tiền có tiền, muốn nữ nhân có nữ nhân. Chưa một lần nào Tề Khiếu Trọng nghĩ tới sẽ bị người ta một chiêu miểu sát như ngày hôm nay.

Đại sát chiêu của Tề Khiếu Trọng, thậm chí ngay cả góc áo của đối phương còn chưa chạm đến nổi, đây là một sự đả kích to lớn đối với hắn.

Đó là do Tề Khiếu Trọng còn không biết là Thanh Ngọc đã nương tay, nếu không hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Chẳng qua Thanh Ngọc còn có kế hoạch lớn hơn phải làm, không muốn vội vàng lật mặt với ba nhà Tần Tề Hán ngay lúc này mà thôi.

Cái nguyên thần nho nhỏ kia chẳng phải chỉ cần một đạo Băng Liên Chưởng là giải quyết được vấn đề ư?

Hơn nữa đây còn là trong tình huống Thanh Ngọc không sử dụng Kiếm Đạo Thần Kỹ, nếu không chỉ cần một 【Thái Cực Kiếm Chỉ】, có khi Tề Khiếu Trọng đã hình thần câu diệt từ lâu rồi.

Trước đây Thanh Ngọc đã thi triển ra 【Thái Cực Kiếm Chỉ】 ám toán lão già Triệu Phóng kia, nên bây giờ hắn không thể để lộ ra bản thân biết sử dụng loại lực lượng quỷ bí như Hồn lực này.

Kể cả dù không sử dụng Kiếm Đạo Thần Kỹ, Thanh Ngọc suy tính hắn cũng phải có hơn mười phương thức miểu sát con tôm nhỏ Tề Khiếu Trọng đấy.

Bỗng nhiên, một âm thanh già nua gấp gáp vang vọng lại:

- Trọng Nhi!…

Lão tổ tông Tề gia Tề Khâm Vi mặc kệ tất cả từ xa bay tới, sợ cháu mình gặp nguy hiểm, trong mắt lão lộ ra sát khí kinh người nhìn Thanh Ngọc:



- Tên tiểu súc sinh! Dám xuất thủ ác độc, đi chết đi!

Nói tới đây, lập tức lão tỏa ra uy áp đáng sợ của cường giả Hóa Chân kỳ, thôi động chân nguyên, hiển hóa ra một đại thủ màu đen to lớn, từ trên không trung ấn xuống đầu Thanh Ngọc.

Đây là Vô Sinh Thủ, chiêu thức truyền thừa độc môn của Tề gia Trung Đô. Nó là một loại chưởng ấn vô cùng thâm độc, một khi đối thủ đã dính phải, chắc chắn toàn bộ lục phủ ngũ tạng sẽ bị xoắn nát mà chết. Vô Sinh Thủ chỉ có tu sĩ Thừa Đỉnh kỳ trở lên mới có thể học được.

Thanh Ngọc không thèm nhúc nhích, hắn nhìn thấy đại thủ màu đen khổng lồ này giáng xuống mà lại nhớ tới tên chấp sự Tề gia trước đây đã hủy hoại thân thể Mỵ Nương.

Nhớ lại quá trình luyện công gian khổ của mình, rồi những lần bị đám súc sinh mấy đại gia tộc này đuổi giết, hai hàm răng hắn đã siết chặt lại với nhau.

Ánh mắt của Thanh Ngọc bỗng dưng trở nên sắc bén ghê người, nhìn chằm chằm vào Tề Khâm Vi, khiến cho lão đang tung chiêu mà cũng cảm thấy trong lòng rét lạnh.

Đây là ánh mắt của một tu sĩ Hóa Thần chưa tới trăm tuổi nên có hay sao?

“Không được, thù này đã kết, tên tiểu tử này quá tà môn rồi, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải giết hắn!” Trong lòng Tề Khâm Vi càng kiên định thêm sát ý đối với Thanh Ngọc.

Đại thủ đen kịt bằng chân nguyên kia to lớn che lấp bầu trời, nếu để mà so sánh với tên chấp sự Tề gia trước đây thì không biết ghê gớm hơn biết bao nhiêu lần.

Cũng phải thôi, Tề Khâm Vi là cường giả Hóa Chân trung kỳ, trong đan điền lão đã chuyển hóa năm thành chân khí thành chân nguyên, ắt hẳn sẽ phải cường đại hơn nhiều.

“Xem ngươi ngăn cản thế nào!” Trên mặt mấy tên đệ tử đang nằm sấp dưới mặt đất của Tề gia phảng phất vẻ khoái trá, cười khẩy liên hồi, đám người này nghĩ đợi sau khi lão tổ tông giết chết Thanh Ngọc, bọn chúng cũng sẽ lập tức được đưa ra khỏi nơi này, không cần phải ở lại tham gia Luận Võ Đại Hội nữa.

Mục tiêu đã sắp hoàn thành rồi!

Thanh Ngọc mặc dù trong thâm tâm linh giác vẫn đang nảy lên liên hồi, thậm chí hắn đã cảm thấy khí tức tử vong, nhưng vẫn đứng im một chỗ, giương mắt lên mà nhìn về phía Tề Khâm Vi. Hai bàn tay Thanh Ngọc nắm chặt thành đấm, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhan Như Ngọc lúc này đã xử lý xong hết đám lâu la đệ tử Tề gia xung quanh, bỗng nhiên nhìn về phía thân ảnh nam nhân kia mà con tim muốn nhảy lên từng hồi.

Càng ngày nàng càng tò mò hơn về Thanh Ngọc, không biết hắn có bản lĩnh ra sao mà lại nghiễm nhiên đứng đối kháng với uy thế của tu sĩ Hóa Chân mà mặt không đổi sắc.

Nhưng hắn sẽ phải chết ư?

Nhan Như Ngọc với tay ra chỉ kịp hô:

- Khônggg…

Lúc này, bỗng nhiên từ xa vọng tới tiếng quát tháo chấn động cả không gian:

- Con mẹ nó, lão súc sinh, tưởng thằng ông nội mày bị mù à! Chết!



Trên thiên không, trong tay Nguyễn Nhạc lão gia tử xuất hiện cây Uy Vương Thương tỏa ra linh quang hoàng kim lẫm lẫm, thanh thế kinh người. Lão gia tử dồn chân nguyên vào Đế bảo trong tay, cách không vung ra một đường thương ảnh sắc bén trong không trung, quát:

- Huyết Chiến Bát Phương!

Thiên hôn địa ám.

Cuồng phong loạn vũ.

Nhật nguyệt vô quang.

Từ trên bầu trời đêm Luận Võ Thành người ta nhìn thấy tám hư ảnh trường thương thuần một hoàng kim sắc khủng bố, mang theo khí thế và thương mang hủy thiên diệt địa, nhanh chóng cắm thẳng về phía đại thủ màu đen của Tề Khâm Vi.

Đây là một trong những chiêu thức ghê gớm của Nguyễn Gia Thương Pháp, được truyền thừa lại từ biết bao nhiêu đời nay.

Lão gia tử Nguyễn Nhạc thành danh với bộ thương pháp này từ ngày còn trẻ, khi chỉ mới còn là tu sĩ Hóa Thần kỳ, một đường quét ngang, một người một thương thẳng đường mà tới, trên đó còn dính bao nhiêu máu tươi của những kẻ ngáng đường.

Huyết Chiến Bát Phương, thương nhân hợp nhất, oai chấn ngũ châu!

Thương ảnh như hồng, tám hư ảnh hoàng kim thương phá không mà đến, mang theo chấn động và uy thế bá tuyệt thiên địa, cắm thẳng vào đại thủ hắc khí của Tề Khâm Vi.

Uỳnh…Uỳnh…!

Một luồng ánh sáng tỏa ra từ trung tâm vụ va chạm khiến cho toàn trường lóa mắt, đêm cũng biến thành ngày, khắp nơi tràn ngập một sắc vàng óng kinh hãi thế tục. Đến cả đám người hóng chuyện đằng xa mà cũng phải lấy tay che lại song nhãn, nếu không chắc chắn sẽ bị mù chứ chẳng chơi!

Mãi cho đến khi luồng kình phong kinh khủng ập vào mặt chúng nhân hồi lâu mới tan đi, thiên địa trở lại bình thường, thì tất cả mới bất giác phát hiện ra sau gáy đã toát hết cả mồ hôi từ lúc nào!

Đây là thực lực của Hóa Chân kỳ sao!

Thật khủng bố a!

Trên bầu trời Luận Võ Thành, Nguyễn Nhạc lão gia tử đứng đó, cầm Uy Vương Thương chỉ thẳng vào mặt lão già Tề Khâm Vi, quát:

- Lão khốn nạn! Thằng tiểu súc sinh nhà ngươi dám hạ độc thủ trước, cháu ta đã tha cho nguyên thần nó chạy thoát, vậy mà còn dám tới đây ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu hôm nay ngươi không cho bản tôn một cái giao đãi, vậy thì ngươi cũng không cần phải sống nữa!

Khuôn mặt Tề Khâm Vi âm trầm vô cùng, lão đang định tiếp tục ra chiêu thì bỗng dưng hai bên cánh tay bị Tần Hoằng và Hán Lương giữ chặt lấy.

Bên kia, bên cạnh Nguyễn Nhạc lão gia tử lập tức thân ảnh của Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An Đảo chủ đồng thời xuất hiện.

Mỗi bên có ba đại tu sĩ Hóa Chân kỳ, lực lượng có vẻ không hơn kém bao nhiêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv