Hán Vũ Hà rút ra thanh trường kiếm Hoàng cấp cực phẩm, giọng nói của hắn cũng thay đổi hoàn toàn, bây giờ đã không còn ẻo lả nữa, mà vô cùng thâm trầm:
- Các ngươi nên biết, đệ nhất đệ tử dòng chính Hán gia ta không phải tên phế vật Hán Quốc kia, mà là ta, Hán Vũ Hà. Ha ha ha! Bất ngờ chưa!
Gương mặt Nhật Bách và Thái Tam chợt tái nhợt đi, làm sao còn không rõ mình đã bị trúng kế?
Đám đệ tử Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung sau lưng hai người cũng lập tức ngưng tụ chân khí, âm thầm phòng bị.
Chính vào lúc này, Hán Vũ Hà bỗng nhiên hô lớn:
- Tần huynh! Tề huynh! Ba chúng ta bây giờ cùng làm thịt hai con lợn này, sáng ngày mai chúng ta dồn toàn lực qua lấy hai cây đại kỳ của bọn chúng!
Tần Ba im lặng không nói gì, nhưng Tề Khiếu Trọng thì phấn khởi hô to:
- Hai con lợn ngu! Ba nhà chúng ta liên thủ khắp Trung Đô ai ai cũng biết, vậy mà còn tự chui đầu vào rọ! Ha ha ha, hôm nay lão tử cho các ngươi ăn no đòn!
Nhật Bách và Thái Tam nghe vậy sợ hãi hoảng hốt, lập tức nhìn lại phía sau thì đã thấy nhóm người bọn chúng bị bao vây kín mít từ lúc nào.
Toàn bộ một trăm đệ tử Hán gia từ trong Hán Cung bỗng chốc xông ra ngoài, xiết chặt vòng vây. Đây chính là sân nhà, làm sao chịu cảnh bị người khác khi dễ đánh tới cửa như vậy?
Vô số tiếng cười lớn vang lên, ngay lập tức, một toán tu sĩ đông đảo hiện ra giữa đại viện Hán Cung. Đứng kề vai cùng Hán Văn Hà lúc này, không ai khác chính là Tần Ba và Tề Khiếu Trọng.
Hơn nữa bọn hắn còn dẫn theo năm mươi đệ tử đến đây!
Ngoài ra, đã có sẵn năm mươi hảo thủ Tần gia và Tề gia trốn trong Hán Cung ngay từ đầu, để muốn một mẻ hốt gọn đám người nào dám xông vào đây.
Ba nhà Tần Tề Hán liên thủ, ở đây có hai trăm người, so với một trăm người Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung thì đông hơn gấp đôi!
Triệu Văn Hà chủ soái Triệu Phủ đứng án ngữ ở cửa Hán Cung vừa mới thấy tình hình không ổn, đã ba chân bốn cẳng mang theo đệ tử nhà mình xách dép chạy mất, không còn thấy bóng dáng ở đâu cả.
Ma Cửu Cửu cùng toán đệ tử Thiên Ma Cung thì cũng đã rời đi từ lúc nào, không còn ở trước cửa Hán Cung nữa.
Tình thế của Nhật Bách và Thái Tam lúc này ngàn cân treo sợi tóc, nguy trong sớm tối.
Hóa ra việc Hán Vũ Hà giả heo ăn thịt hổ chính là một màn kịch được tính toán kỹ càng. Hắn giả bộ yếu thế, để những kẻ tham lam háo thắng kia tiến tới công kích Hán Cung đầu tiên.
Sau đó thì dễ rồi, chỉ cần kẻ ngu ngốc nào bước vào trong, lập tức ba nhà Tần Tề Hán sẽ liên thủ vây công, không còn đường mà rút lui nữa.
Điểm mấu chốt ở đây là lúc ban đầu Hán Vũ Hà giả vờ yếu đuối, thì Tần Ba và Tề Khiếu Trọng cũng tỏ vẻ muốn nuốt xuống cục xương mềm này, làm tất cả mọi người hiểu lầm, dẫn đến sai lầm trí mạng.
Chỉ tiếc thay cho hai tên ngốc Nhật Bách và Thái Tam, không tìm hiểu rõ tình hình liên minh tam đại gia tộc trong Trung Đô mà đã vội vàng tấn công, giờ gặp phải cảnh tứ bề thọ địch, khổ không tả xiết.
Lúc này, Hán Vũ Hà mới ha hả nói:
- Hai vị huynh đài, chúng ta đều là người đồng đạo. Bây giờ tình thế vô cùng bất lợi với hai huynh, ta nể tình đưa cho hai huynh một cơ hội. Bây giờ lập tức đầu hàng, Nhật huynh và Thái huynh thúc thủ chịu trói đi theo mấy vị huynh đệ đây, mọi người đều vui, không có ai bị phế bỏ hay mất tay mất chân gì cả. Hai vị huynh đài nghĩ thế nào?
Nhật Bách và Thái Tam vô cùng tức tối, nhưng vẫn đang lăm lăm thủ thế đao kiếm trong tay, không nói năng gì, chưa biết làm sao mới tốt. Tên Hán Vũ Hà này còn cố tình nhại lại y nguyên lời mà Nhật Bách vừa nói với hắn.
…
Bên kia, trong Tề Thành.
Thanh Ngọc, Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc đang tiềm hành dưới mặt đất.
Ba người dùng Độn Địa thuật, tiến vào trong đại trận hộ môn của Tề Thành như chỗ không người vậy.
Loại trận pháp Vương cấp cực phẩm này lôi ra để lòe Thanh Ngọc sao?
Đừng mơ!
Viễn Quý La trông như một con gấu mập hứng thú ra mặt, ngoảnh lại nhìn lướt qua xung quanh, thì thầm nói:
- Huynh đệ, ngươi đừng có mà giở trò này với Thủy Thần Điện của ta đấy? Chúng ta là huynh đệ mà, phải không?
Nhan Như Ngọc không chịu nổi cũng phải bụm miệng phì cười. Thanh Ngọc giơ tay làm ra một ám hiệu im lặng, rồi nói:
- Chủ soái Tề gia Tề Khiếu Trọng chắc đang ở bên Hán Cung, ở đây chỉ còn có năm mươi người mà thôi. Đi, chúng ta đánh nhanh rút gọn, lấy được đại kỳ rồi lui về.
Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc lập tức gật đầu, ba người tiếp tục tiềm hành dưới lòng đất y như chỗ không người vậy. Đệ tử canh gác phía bên trên Tề gia không có chút phát giác nào cả.
Nhan Như Ngọc truyền âm nói:
- Chàng đúng là thất đức, mưu mô quỷ kế, đám người kia e là bị chàng chơi trò rút củi đáy nồi, xoay mòng mòng đến thua cũng không biết làm sao mình thua nữa.
Thanh Ngọc vừa cười vừa lắc đầu:
- Nàng nói gì thế, binh bất yếm trá, âm mưu quỷ kế nào mà chẳng phải dùng. Nếu ta không nhân cơ hội mấy tên đầu heo kia đánh nhau mà đoạt đại kỳ, chẳng lẽ sang đó đấu tay bo với chúng hay sao?
Nói xong, hai người lướt nhìn qua nhau cười thầm, làm Viễn Quý La ánh mắt lập tức cảnh giác, chưa hiểu có chuyện gì.
Cẩn thận như thế cũng phải thôi, Viễn Quý La gặp Thanh Ngọc mới có mấy lần, còn chưa hiểu hết tính cách của hắn.
Nếu chẳng may bây giờ Thanh Ngọc và Nhan Như Ngọc vây công, vậy thì chắc chắn Viễn Quý La song quyền nan địch tứ thủ rồi.
Nguyễn gia tiểu thái tử và Thiếu Điện chủ Nguyệt Thần Điện không phải nhân vật tầm thường đâu.
Thanh Ngọc phát hiện ra ánh mắt cảnh giác của Viễn Quý La, truyền âm nói:
- Viễn huynh không cần đa nghi, chuyện nhi nữ tình trường mà thôi.
Đến đây, Viễn Quý La mới bất giác cười khà khà, lắc đầu đi tiếp, còn truyền âm lại:
- Nguyễn huynh đúng là nhân trung chi long, bao nhiêu cô nương xinh đẹp là vào tay hết!
Nhan Như Ngọc nghe thấy hai người truyền âm qua lại, không biết có chuyện gì. Nàng trùm mũ kín cả đầu, che hết gương mặt, lập tức hỏi:
- Sắp tới chỗ đại kỳ chưa?
Thanh Ngọc chậm rãi trả lời:
- Còn một chút.
Nửa khắc sau, Thanh Ngọc kéo tay hai người Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc dừng lại. Hắn truyền âm nói:
- Lá đại kỳ này đem đi đổi được hai mươi người vào Luận Võ Thành. Ta sẽ đưa vào hai mươi nhân thủ Nguyễn gia, ta lấy sáu người, hai vị mỗi người lấy bảy người, ý hai vị ra sao?
Viễn Quý La tỏ vẻ suy ngẫm:
- Nhân thủ Nguyễn gia liệu có nghe lời bọn ta không?
- Viễn huynh yên tâm, từ giờ cho tới hết Luận Võ Đại Hội, bọn họ chắc chắn nghe lời Viễn huynh. Nếu không tin huynh có thể thu lấy linh hồn bản nguyên, khi nào kết thúc đại hội trả lại cho họ là được rồi.
Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng đồng ý điều kiện này. Trong lòng bọn họ lại âm thầm đề cao vị Nguyễn gia tiểu thái tử này thêm một chút.
Trước khi làm bất kể một chuyện gì, Thanh Ngọc muốn phân rõ lợi ích trước, nếu không sau khi đại công cáo thành, cả ba thế lực lại quay ra hục hặc với nhau, được không bù mất.
Những gì liên quan tới lợi ích trực tiếp, bàn bạc rõ ràng công khai với nhau trước vẫn là hơn. Dù cho có là quan hệ nam nữ mập mờ như Thanh Ngọc với Nhan Như Ngọc đi chăng nữa.
Thanh Ngọc tiếp tục truyền âm:
- Bên trên có bốn mươi người!
Viễn Quý La đáp:
- Trực tiếp xông lên hay sao?
Nhan Như Ngọc nhìn Thanh Ngọc, hai người cùng chậm rãi gật đầu. Nàng nhắc nhở:
- Lưu ý không được giết người, phế đi thì được rồi.
Nói xong câu này, cả ba người trực tiếp dùng Độn Địa Thuật, phi thẳng lên khu vực cắm đại kỳ của Tề Thành.
Vừa mới lên tới nơi, bốn mươi tên đệ tử Tề gia còn chưa biết có chuyện gì, thì đã có ba người bị kiếm quang của Thanh Ngọc chọc thủng đan điền, ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết.
Ba mươi bảy tên đệ tử còn lại lúc này mới ngỡ ngàng, nhanh chóng hô hào báo động toán loạn.