Bây giờ đã gần đến giờ Tý rồi, thế mà đèn đuốc xung quanh bình đài của mười vị cường giả Hóa Chân vẫn còn sáng rực.
Lúc này, xa xa có mấy vạn cặp mắt từ ngoài Luận Võ Thành đang dõi theo dị động bên trong.
Dĩ nhiên là đám tán tu và các tiểu môn tiểu phái nhàn rỗi cũng muốn tận mắt chứng kiến trận tinh phong huyết vũ giữa các phương thế lực đứng đầu Hằng Thiên Tinh này.
Một màn kịch hay tuyệt như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Lão già Triệu Phóng đang ngồi trên ghế nhâm nhi ly trà giữa bình đài, cười khà khà nói:
- Ai da Hán huynh, ta nói sao lại để một quả hồng mềm như thế kia vào làm chủ soái, không lẽ là muốn Hán gia bị loại đầu tiên khỏi đại hội hay sao? Cũng chẳng sao, dù gì danh tiếng của Hán gia cũng không tốt cho lắm, có đứng bét bảng thì vẫn vậy thôi, không có gì khác biệt cả.
Bên kia, ánh mắt Hán Lương âm trầm, tỏ vẻ bực tức nhưng trong lòng thì lại vui mừng đắc ý, mở cờ trong bụng.
Cáo già thành tinh như lão lại hồ đồ đến mức để cho một đứa ngốc đi dẫn đội hay sao?
Hừ, cứ chờ đấy!
Nguyễn Nhạc lão gia tử và Viễn An đảo chủ Hải Uyên Đảo nhìn nhau, giao lưu qua ánh mắt một chút rồi cũng thôi.
Những người nào tinh ý một chút sẽ hiểu được ngay Hán gia này muốn bày trò gì đấy.
Chẳng qua không biết đám trẻ ngốc nghếch bên trong Luận Võ Thành kia có thấu hiểu hay không mà thôi.
Nguyễn Nhạc lão gia tử, Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An ngồi bình lặng thưởng trà, thi thoảng cười nói dăm ba câu đàm luận.
Tuế Ninh Tiên Tử truyền âm vào tai hai người:
- May sao Nguyễn Uyển, Vọng Nguyệt Đài và Thủy Thần Điện không có chút dị động nào.
Viễn An hài lòng, mặt dù không có râu nhưng vẫn cố sờ cằm nói:
- Viễn mỗ có dặn đệ đệ cùng tiến lui với Nguyễn công tử, xem ra quả nhiên không sai lầm chút nào.
Bên kia, Đại Điện chủ Nhật Thần Điện Hoắc Khang thì đang đi đi lại lại, trong lòng bực tức vô cùng. Cung chủ Chân Vũ Cung Hồ Quế An thì lại đưa tay lên mái tóc bạc trắng mà gãi sồn sột, tỏ một bộ dạng tiếc hận đệ tử nhà mình rèn sắt không thành thép.
Hai tên đầu đất Nhật Bách và Thái Tam kia chưa biết gì đã nhào qua mà kiếm chuyện với Hán Cung rồi, chưa thăm dò người ta kỹ càng ra sao, bây giờ đâm đầu vào đó khác gì hiến mạng?
Đúng là đồ chết toi!
Mấy vị cường giả khác thấy quân số nhà mình có xuất động thì cũng âm thầm chú ý theo dõi, nắm bắt tình hình bên trong chiến trường.
Chỉ có mỗi Trần Kiều Ân, Cung chủ Thiên Ma Cung là tỏ vẻ nhàn rỗi, nàng chẳng lo lắng chút nào cả, mà còn nhắm mắt dưỡng thần, sống chết mặc bay.
…
Giờ Tý một khắc vừa điểm.
Gió lạnh thổi từng cơn sương mờ che phủ khắp đại địa, báo hiệu một ngày mới vừa đến.
Luận Võ Thành Thành tuy diện tích không lớn bằng một phần mười Trung Đô, nhưng so với những thành trì khác thì cũng được xem là ngang bằng, nếu không thì mấy đại thế gia đã chẳng tiến hành Luận Võ Đại Hội ở nơi đây.
Không có không gian rộng lớn để làm chiến trường, thì đại hội kiểu công thành đoạt đất như thế tuyệt đối không thể nào diễn ra được.
Lúc này, đoàn nhân thủ kia nô nức tấp nập, ai nấy cũng hớn hở, bám sát theo toán người của Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung mà hướng về phía Tây Bắc Luận Võ Thành.
Nào là Triệu gia, Tần gia, Tề gia, Thiên Ma Cung, chủ soái mỗi nhà không hẹn mà đều mang theo một tốp đệ tử, trực chỉ cổng Hán Cung mà đến.
Bọn Nhật Bách và Thái Tam khi đến nơi rồi, không nhanh cũng không chậm, thần sắc thư thả, thậm chí còn nói cười vui vẻ, tiêu dao tự tại, trong lòng thầm nghĩ hôm nay bóp chắc được quả hồng mềm Hán gia này đây.
Vài khắc sau, góc Tây Bắc Luận Võ Thành.
Trước cửa Hán Cung, bọn Nhật Bách và Thái Tam ung dung tiến tới. Đám người Triệu gia, Tần gia, Tề gia, Thiên Ma Cung theo sau để tìm cơ hội kiếm món hời cũng vội vàng tìm chỗ tốt mà đứng, nghểnh cổ lên trông chờ động tĩnh từ phía bên kia.
Thanh Ngọc dẫn theo Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc thì nhanh chóng tách ra, phi độn về phía Tề Thành sau đó án binh bất động, im lặng chờ đợi màn kịch hay diễn ra.
Nhật Bách đứng ngoài Hán Cung, mỉm cười hô to:
- Hán Vũ Hà Hán huynh, Nhật Bách Nhật Thần Điện và Thái Tam Chân Vũ Cung đến lấy đại kỳ rồi!
- Đến rồi thì vào mà lấy đi!
Một tiếng kêu ẻo lả vang ra từ bên trong. Thanh âm Hán Vũ Hà tuy không nhanh cũng không chậm, nhưng bất cứ ai cũng đều có thể nghe được sự mệt mỏi và chán nản ẩn trong ngữ khí của hắn.
Hán Vũ Hà khổ luyện nhiều năm, chưa làm nên công lao nào ra hồn cho ra hồn cho Hán gia, lại không được Hán Lương lão tổ tông coi trọng, căn bản không thể làm nên chuyện.
Phán đoán ban đầu của Thanh Ngọc quả không lầm, tên ẻo lả Hán Vũ Hà và Hán Cung này chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị công kích.
Còn về phần hắn có thực sự ẻo lả hay không, việc này vẫn còn khó nói đấy!
Nhật Bách khẽ mỉm cười, dẫn đầu đoàn người thong thả bước vào, thậm chí còn không để ý rằng bên ngoài Hán Cung hoàn toàn không có trận pháp hộ môn.
Bên trong Hán Cung, Hán Vũ Hà đứng đó, người ưỡn thẳng, tự tin vô cùng, làm gì có bộ dáng sợ sệt ẻo lả nào như hồi nãy?
Tất cả chúng nhân ở đây nhìn thấy khí thế của hắn mà vô cùng kinh ngạc.
Tên này có uống nhầm thuốc gì hay không?
Sao đang cong tự nhiên thẳng vậy?
Sắp bị loại ra khỏi Luận Võ Đại Hội mà vẫn còn tự tin thế cơ à?
Lúc này, đám nhân thủ đi sau ăn ké của Triệu gia, Tần gia, Tề gia cũng đi vào theo. Triệu Văn Hà, Tần Ba và Tề Khiếu Trọng mỗi người dẫn theo một đám đệ tử có thực lực Hóa Thần hậu kỳ, cũng dần tiến vào trong Hán Cung.
Không hiểu tại sao Ma Cửu Cửu và đoàn đệ tử Thiên Ma Cung vẫn đứng ngoài, không có động tĩnh.
Triệu Văn Hà trong đầu tự nhiên suy nghĩ cái gì đó, lập tức biến sắc, sau đó nhanh chóng lùi lại vài bước chân, án ngữ ở cửa Hán Cung mà không đi vào.
Trông về phía Nhật Bách và Thái Tam, nhân thủ hùng hậu, tận một trăm người, người nào người nấy hung mãnh như hổ báo, trông như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên mà nuốt sống cái Hán Cung nhỏ bé này vậy.
Thậm chí, Nhật Bách và Thái Tam đang khấp khởi mừng thầm. Bọn hắn chỉ cần huy động một nửa lực lượng là đủ để khống chế toàn bộ Hán Cung. Đến lúc đó, việc tóm gọn Hán Vũ Hà và cướp đại kỳ của hắn đều dễ như trở bàn tay.
Trước khi tới đây, Nhật Bách và Thái Tam đã thương lượng qua, khi đại công cáo thành, Nhật Thần Điện sẽ thu lấy đại kỳ, còn Chân Vũ Cung sẽ bắt Hán Vũ Hà mà đem ra Chiêm tinh đài trao đổi.
Hai nhà này bắt tay liên thủ, nếu lần này thành công, thì đến mai Nhật Thần Điện sẽ có thêm hai mươi đệ tử vào sân, còn Chân Vũ Cung có thêm mười người, vô cùng đắc ý.
Hán Vũ Hà bình tĩnh nhìn Nhật Bách và Thái Tam đang lững thững bước đến, thần sắc lãnh đạm.
Hai người dừng lại trước hắn một khoảng hai chục trượng, đôi bên nhìn nhau một chốc, Nhật Bách mới mỉm cười hô to:
- Hán huynh, chúng ta đều là người đồng đạo. Bây giờ tình thế vô cùng bất lợi với Hán huynh, ta nể tình đưa cho Hán huynh một cơ hội. Bây giờ lập tức đầu hàng, dâng lên đại kỳ cho ta, còn Hán huynh chịu trói đi theo Thái Tam huynh đệ đây, mọi người đều vui, không có ai bị phế bỏ hay mất tay mất chân gì cả. Hán huynh nghĩ thế nào?
Hiển nhiên là Nhật Bách muốn Hán Vũ Hà chủ động đầu hàng, gươm chưa vấy máu đã giành thắng lợi. Hiện giờ Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung đang có hai tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ và một trăm đệ tử ở đây, chiếm ưu thế tuyệt đối, dĩ nhiên là có tư cách nói vậy.
Bên Hán Cung, toàn bộ chỉ có tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa Hán Vũ Hà chỉ là Hóa Thần trung kỳ, dĩ nhiên là dễ dàng bắt nạt rồi.
Nghe thế, Hán Vũ Hà bèn lắc đầu, chậm rãi mà mỉa mai nói:
- Các ngươi có để ý không, lúc các ngươi tiến vào đây không bị trận pháp hộ môn ngăn trở?
Nhật Bách và Thái Tam lúc này mới nhận ra điều bất thường, mặt biến sắc, lập tức một người rút đao một người rút kiếm ra thủ thế.
Nhật Bách gào lên:
- Chút tài mọn, âm mưu quỷ kế so với thực lực chẳng là cái gì cả! Đệ tử Nhật Thần Điện, xông lên giật lá cờ kia xuống cho ta!
Hán Vũ Hà khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi từ từ biến mất, khí thế toàn thân hắn bỗng chốc thay đổi. Đôi mắt Hán Vũ Hà trở nên sắc bén thâm sâu khó lường, góc cạnh trên khuôn mặt hắn cũng hoàn toàn tỏa ra một bộ dáng điên cuồng hung ác.
Ầm…Ầm…
Cuồng phong gào thét, thiên hôn địa ám, một luồng uy áp Luyện Hư sơ kỳ tỏa ra toàn trường, khiến cho chúng nhân Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung vô cùng khiếp sợ.
Hán Vũ Hà làm gì còn cái bộ dáng lơ nga lơ ngơ lúc trước?
Hắn rõ ràng là một cường giả Luyện Hư hàng thật giá thật!