Tối hôm qua vận động quá kích liệt nên Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều ngủ rất say thậm chí còn ngủ nướng cả buổi sáng hôm sau, mãi tới một hai giờ chiều thì hai người mới bò ra khỏi chăn.
Sau khi hai người tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên đều là nhìn thấy người kia, các nàng nhìn nhau mấy phút rồi bật cười tiếp đó ăn ý hôn môi một cái.
Trong chăn, cơ thể hai người dán sát vào nhau, ở trên giường thì em ôm tôi, tôi hôn em, cọ cọ nửa ngày mới tách ra được.
Lúc Phùng Liễu đứng lên bỗng cảm thấy chân như nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã xuống, trong đầu cô hiện ra cảnh tượng của buổi tối hôm qua.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên của cả hai nhưng kỳ lạ là sau khi vừa mở ra cánh cửa kia, các nàng đều cảm thấy thoải mái, thời gian cũng kéo dài rất lâu.
"Đúng là người trẻ tuổi... thân thể dẻo dai hơn bà cô 30 như mình."
Phùng Liễu nhìn Lạc Vân Sam thay quần áo như không có chuyện gì xảy ra lại âm thầm cảm thán một hồi.
Phùng Liễu chưa kịp đỡ eo thì ma trảo của Lạc Vân Sam đã vươn tới.
-Cô ơi, cô có thấy chỗ nào không thoải mái không?
Lạc Vân Sam bước nhanh tới chỗ Phùng Liễu, bàn tay nàng quen thuộc đặt lên eo cô.
Chuyện tối hôm qua nàng cũng hiểu rõ, cho nên giờ phút này tâm lý mới trở nên cẩn thận dè dặt hơn, nàng chỉ sợ hành động tối hôm qua có chút quá đáng.
-Vẫn ổn nhưng eo hơi đau.
Phùng Liễu bình tĩnh đáp.
Là một người vừa trải qua "thế sự thường tình của hồng trần", có một số việc khiến cô cảm thấy đó chỉ như nước chảy bèo trôi, chỉ là bày tỏ thái độ một chút thì đối với cô đó cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
-Em xoa bóp cho cô nhé?
Lạc Vân Sam hỏi.
-Để tối đi, bây giờ tôi phải đi nấu cơm.
Phùng Liễu đáp.
-Cô ơi cô à, bữa sáng cứ giao cho em đi, em học được rồi nên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.
Lạc Vân Sam nói.
Phùng Liễu cũng gật đầu, cô không từ chối đề nghị của Lạc Vân Sam.
-Lúc nấu cơm cẩn thận một chút, đừng để bị dầu bắn lên đấy.
-Đã rõ!
Lạc Vân Sam lại hôn lên trán Phùng Liễu một cái, sau đó nàng liền tới phòng bếp.
Đây chính là lần đầu tiên Lạc Vân Sam nhận trọng trách làm chủ nhà bếp, lúc cầm dao nàng còn cảm thấy có chút hồi hộp.
Đầu tiên Lạc Vân Sam vo gạo ba bốn lần, tiếp đó dựa vào đánh dấu mực nước trong nồi mà đổ nước vào, làm xong lại quay ra cắt thịt viên, trông có vẻ đang muốn bồi bổ cho Phùng Liễu.
Nàng nhìn nồi cơm điện xem đã bật nút chưa rồi mới đi rửa rau.
Hai quả cà chua, hai quả trứng gà, một nắm rau xanh, một tảng thịt nạc chính là những nguyên liệu nấu ăn Lạc Vân Sam chuẩn bị.
Bởi vì gia đình nên mặc dù những mặt khác của Lạc Vân Sam đều ưu tú, duy chỉ có nấu ăn là còn thiếu kinh nghiệm.
Sau khi ở cùng một chỗ với Phùng Liễu vẫn vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng nấu mì linh tinh, những lúc còn lại đều là đứng một bên xem Phùng Liễu nấu ăn.
Nàng nhớ lại những bước mà trước đó Phùng Liễu đã làm, Lạc Vân Sam cũng làm theo như vậy, mười phút sau đã nấu xong trứng sốt cà chua nóng hôi hổi.
Tất nhiên vì nguyên nhân kỹ thuật nên cà chua và trứng vẫn hơi nhão, nhìn có vẻ không đẹp lắm, nhưng mùi vị thế nào thì nếm mới biết được.
Lạc Vân Sam cần dao cẩn thận cắt tảng thịt nàng thành từng lát thịt đều nhau.
"Rau xào với thịt thì chắc là xào rau trước nhỉ?"
Lạc Vân Sam nhìn cái chảo vừa xào cà chua với trứng liền xắn tay áo đi rửa chảo.
Hong khô nước trong chảo rồi mới cho dầu vào.
Lạc Vân Sam lẩm bẩm gì đó rồi mới bắt tay làm.
Thịt vừa thái lại mang đi rửa nên vẫn chưa ráo nước, vì thế mà lúc nàng cho vào chảo vẫn bị bắn dầu lên, Lạc Vân Sam sợ tới mức nhảy ra đằng sau để tránh khỏi chảo thịt.
Mãi đến lúc dầu không còn bắn nữa, Lạc Vân Sam mới tiếp tục cầm đũa đảo thịt, nàng nhớ lại công thức sau đó cho một chút rượu nấu ăn và muối vào chảo.
Sau khi Phùng Liễu thay quần áo và rửa mặt xong, Lạc Vân Sam cũng vừa hoàn thành xong món rau xanh xào thịt.
-Xong rồi đấy hả?
Phùng Liễu cúi người ngửi mấy món ăn rồi bảo.
-Mùi vị có vẻ không tệ lắm.
-Chút nữa là cháo sẽ chín rồi, cô chờ chút nhé.
Lạc Vân Sam nhìn cả bàn chỉ lẻ loi hai đĩa đồ ăn lại suy nghĩ xem có nên nấu thêm hay không.
-Được.
Phùng Liễu ngồi xuống ghế, cô lấy điện thoại đọc tin tức.
Phùng Liễu đọc một lúc thì mày khẽ nhíu lại, trong mắt cô cũng hiện lên một tia khó hiểu.
-Vân Sam, em mở Weibo lên xem hot search đi.
-Dạ.
Lạc Vân Sam đáp, nàng nhanh chóng lấy điện thoại mở hot search trên Weibo, hot search lần lượt nhảy ra, cái đầu tiên nàng nhìn thấy chính là biểu tượng chữ hot có màu tím đứng đầu bảng.
#Kim chủ của Phong Hi#
Lạc Vân Sam nhìn thấy tin này lập tức nhíu mày, cô bấm mở hot search.
Đầu tiên chính là một tài khoản ảo có tên là 818 Entertainment, ngay đầu tiên trong trang này chính là nhân vật Cửu Cung Cách do Phong Hi thủ vai.
Chủ đề quen thuộc vẫn là #kim chủ của Phong Hi#, hình ảnh ảnh hậu Phong Hi được một siêu xe đón đi ăn tối trong tối hôm qua được đăng lên, ăn xong thì ảnh hậu Phong Hi vẫn lên chiếc siêu xe đó rời đi, sau khi đi tới khu biệt thự nổi tiếng thành phố Lăng thì mãi tới trưa hôm sau chiếc siêu xe đó mới đi khỏi.
Sau vài dòng miêu tả chính là chín tấm hình để chứng minh tính xác đáng của mẩu tin trên.
Lạc Vân Sam bấm xem hình ảnh, người trong ảnh chắc chắn là Phong Hi nhưng cái người được gọi là kim chủ kia lại không thấy mặt, trong ảnh chỉ lộ ra bàn tay đặt trên tay lái và chiếc siêu xe.
Theo Lạc Vân Sam thì nàng cảm thấy bàn tay lộ ra kia có chút kỳ lạ, so với những kim chủ tai to mặt lớn trong ấn tượng của nàng, đôi tay này nhìn qua lại giống tay phụ nữ hơn.
-Hôm qua Phong Hi đi tuyên truyền "Độc Bộ thiên hạ", nếu suốt hành trình đều xuất hiện trước công chúng thì chắc chắn cô ấy sẽ không lựa chọn đi cùng kim chủ. Em thấy cô ấy cũng không phải người cần tới kim chủ, cho nên... tin tức này hơn nửa là giả.
Lạc Vân Sam dùng tư duy của mình phân tích một chút.
-Xem ra là có người cố ý bôi đen cô ấy, bình luận bên dưới đều là thủy quân.
Phùng Liễu vừa nói vừa lướt màn hình, tin tức bên dưới đều là thủy quân là fans của Phong Hi cãi nhau đánh nhau.
Là một fans của Phong Hi, Phùng Liễu cũng comment nói lại vài tên thủy quân.
-Chắc cái này cũng sẽ được làm sáng tỏ nhận thôi, lúc đấy mọi thứ lại bình thường ấy mà.
Lạc Vân Sam nói tiếp.
Thật ra làm minh tinh cũng áp lực rất lớn, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm vào hành động của mình, chỉ cần phạm sai lầm thì lập tức sẽ bị người ta kéo xuống vực sâu.
Nếu như bạn không có hành động đáp trả Vậy thì chúc mừng bạn, bạn đã giúp bọn họ hoàn thành mục đích rồi.
Minh tinh mà không lộ diện thì chính là phế vật trong mắt đám người xấu kia.
"Tính ra thì mình vẫn vui vẻ chán, chỉ cần học cách quản lý tốt công ty là được, nếu mình mà có ta tiếng thì nhà học Lạc vẫn còn cả tá người thừa kế dự phòng nữa."
Lạc Vân Sam ngáp một cái, nàng nhìn thời gian rồi lập tức đi lấy cháo.
Cháo có thịt viên tỏa hương ra cả phòng bếp, Phùng Liễu khen nàng mấy câu sau đó ăn một mạch hết hai chén, một chén cho bữa sáng còn một chén cho bữa trưa là quá hợp lý.
Sau khi rửa bát và dọn dẹp xong, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ra sô pha ngồi xem TV, hai người vừa xem vừa bàn luận mấy câu.
Thời gian rảnh rỗi luôn trôi qua rất nhanh, mới đó mà ba ngày nghỉ đã kết thúc, vì Phùng Liễu làm chủ nhiệm lớp nên buổi tối của ngày nghỉ cuối cùng còn phải quay lại trường học trông tiết tự học buổi tối cho học sinh.
Lạc Vân Sam thấy mấy ngày hôm nay Phùng Liễu quá mệt mỏi nên cũng tự giác làm xong việc sớm, sau đó nàng nhảy qua chỗ Phùng Liễu giúp việc cho cô.
Phùng Liễu cũng không khách sáo, sau khi thu bài tập hóa học của lớp 11-5 xong liền giao cho Lạc Vân Sam, để nàng chấm và chữa bài cho học sinh.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam một người ngồi trên bục giảng, một người ngồi trên bàn học sinh, cả hai thay phiên nhau theo dõi hoạt động của lớp học.
Học sinh 11-5 chỉ thầm kêu khổ trong lòng, phía trước một cô, sau lưng lại có một cô, nhiều học sinh còn đang treo tâm hồn trên chín tầng mây, căn bản là chúng không muốn làm bài tập.
Vốn dĩ có một giáo viên là được rồi, mấy học sinh ngồi từ bàn thứ ba trở xuống còn có thể len lén ngồi chơi, như chơi cờ caro, nghịch điện thoại hay ngồi chơi linh tinh với bạn cùng bàn.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, phía trước phía sau đều có giáo viên thì chẳng có ai dám động đậy hay hó hé gì, nếu như bị bắt được thì chẳng còn gì để nói nữa.
Lạc Vân Sam đứng lên duỗi eo, nàng đặt sách bài tập đã chấm xong trên bục giảng rồi cúi người nói nhỏ.
-Cô ơi, em ra bên ngoài hít thở một chút, lát nữa tan học em tới tìm cô nhé!
-Em đi đi.
Vừa mở cửa phòng học liền có một luồng gió lạnh táp vào người Lạc Vân Sam, nàng nhanh chóng đóng cửa sau đó kéo áo khoác lên cao.
"Trời gì lạnh thế, mấy ngày nữa lại phải đi mua quần áo mùa đông rồi."
Lạc Vân Sam sắp xếp kế hoạch cho mấy ngày sau, tiếp đó nàng đi tới văn phòng của Đỗ Nhược, Lạc Vân Sam cong ngón tay gõ cửa.
-Vào đi!
Giọng nói của Đỗ Nhược truyền tới.
-Chúc cô Lạc nghỉ lễ vui vẻ!
Đỗ Nhược cười chào nàng.
-Nghỉ lễ vui vẻ!
Lạc Vân Sam tự nhiên ngồi trên ghế đối diện với Đỗ Nhược, nàng dò hỏi.
-Chủ nhiệm Đỗ tìm tôi có chuyện gì thế?
-Sắp tới sẽ tổ chức cuộc bình chọn giáo viên hàng năm, trường mình đề cử Phùng Liễu, cô có hiểu ý tôi không?
Đỗ Nhược hỏi.
-Chắc là để chúng ta chú ý tới hành động của mình đúng không?
Lạc Vân Sam cầm ly giấy trên bàn uống một ngụm nước.
-Cô yên tâm, chuyện này tôi tự có chừng mực.
-Biết vậy là tốt rồi!
Đỗ Nhược gật đầu, cô cũng chỉ thuận miệng nhắc nàng một chút.
-À, tình hình Từ Bân gần đây sao rồi?
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Đỗ Nhược liền bắt đầu dò hỏi tình hình của Từ Bân.
-Từ Bân ấy hả? Vẫn tốt, chắc nghỉ lễ vừa rồi vẫn đi chơi vui vẻ đấy.
Lạc Vân Sam thành thật nói, trong lòng thầm thương tiếc cho Từ Bân 3 giây.
"Ôi Từ Bân, đừng trách tôi bán đứng cậu, là do cậu trêu chọc Đỗ Nhược trước đấy!"