Sau khi bị tên kia làm phiền, Từ bân và Đỗ Nhược mỗi người chọn hai khối đá, sau đó hai người cùng nhau tới khu mở đá.
Khu mở đá có nhiều người, chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng ồn ào.
-Lên rồi! Tôi giàu to rồi!
-Cắt đi, cắt cho tôi! Tôi không tin tôi bỏ ra 20 vạn mua phải một tảng đá, sao có thể không ra màu xanh lục chứ!
-Tôi không tin, đá của tôi nhất định có ngọc! Sao lại là rêu đen chứ!
Có một số máy mở đá, những người trước mặt đều đó thái độ khác nhau, mừng rỡ và đau buồn chỉ trong chớp mắt.
-Xin chào, giúp chúng tôi mở đá với!
Lạc Vân Sam tới một cái máy để không, cô để vệ sĩ đẩy đá tới.
Người ở cạnh máy mở đá liếc Lạc Vân Sam một cái.
-Cô chắc chắn muốn mở sao? Nơi này của tôi đã một tháng không mở ra được ngọc rồi.
Đổ thạch còn phải dựa vào vận may cho nên người tới mới đá đều vô cùng chú ý điều này, có ra màu lục hay không còn phải xem cái máy đó có được nhiều người chọn hay không.
-Ra lục hay không không liên quan tới người mở đá, anh cứ mở đi.
Lạc Vân Sam không phải loại người tin vào vận may, đổ thạch phụ thuộc vào nhãn quan và kinh nghiệm của người lựa chọn cục đá đó, không hề liên quan tới người mở đá.
Người mở đá nghe vậy thì mắt liền sáng lên, anh ta đứng lên nói.
-Cảm ơn cô đã tin tưởng, cô muốn mở viên nào?
-Mở của tôi trước đi.
Từ Bân nói, cô chỉ vào một trong những viên đá của mình.
-Được, vậy tôi cắt cho cô 2cm trước.
Người mở đá tuy rằng đã lâu không mở được viên nào màu lục, nhưng không có nghĩa là kinh nghiệm anh ta không phong phú, rất nhanh đã lấy đồ dùng đến và bắt đầu cắt.
Nhìn lưỡi dao từng chút cắt xuống, những người đứng xem không khỏi hồi hộp, trông họ giống chủ nhân của hòn đá hơn là Từ Bân.
-Xanh lục! Xanh lục! Xanh lục!
Người đàn ông sắp úp mặt vào máy cắt đá hét lên.
-Là Băng Chủng! Phỉ Thúy Băng Chủng!
Từ Bân nghe vậy khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như cũ.
-Làm phiền anh cắt hết giúp tôi.
Từ Bân đứng bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh nói.
-Được rồi.
Lúc này anh ta vô cùng hồi hộp, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Đây là điều tốt, chỉ cần là xanh lục, xui xẻ trên người anh ta đều biến hết.
Khoảng hơn mười phút sau, người mở đá đã mở toàn bộ cục đá, anh ta cẩn thận dùng tay cầm viên ngọc Băng Chủng nặng hơn 10kg đưa ra.
-Cô gái, cô có bán không? Tôi trả 300 vạn!
Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
"300 vạn?"
Từ Bân nhíu mày tự hỏi, tảng đá này cô mua khoảng 40 vạn, nếu bán khoảng 300 vạn thì hình như vẫn lãi.
-Bán, nhưng giá này...
Từ Bân đánh cược, cô không biết 300 vạn có phải giá tốt hay không.
-310 vạn!
Một người khác lập tức mở miệng.
-315 vạn!
-320 vạn!
Giá cả của cục đá ngày càng tăng lên, đã hơn 360 vạn.
-Tôi trả 370 vạn!
Một người đàn ông bụng bia kêu ra giá cao nhất.
Mấy người gần đó cân nhắc thiệt hơn, bọn họ đều ngầm lựa chọn im lặng, 370 vạn đã là một cái giá rất cao, mà giá càng cao thì lợi nhuận càng ít.
-Vậy chốt 370 vạn!
Từ Bân cũng không chút do dự, cô trực tiếp báo số tài khoản, nhận được thông báo chuyển khoản iền để vệ sĩ đưa cục đá cho người đàn ông có bụng bia.
-Các vị, ở đây còn có mấy cục nữa có muốn mở không?
Người mở đá hưng phấn xoa tay, anh ta chờ mong nhìn bảy cục đá còn lại.
-Vậy mở khối này đi.
Sau khi kiếm được một chút lãi, Từ Bân liền muốn mở những cục khác.
Khối đá này cũng không may mắn như vậy, bên trong đều là màu trắng, không có gì.
-Không sao, hay khối này cũng chỉ 70 vạn, em cũng kiếm được 300 vạn mà.
Từ Bân rất là bình tĩnh nói với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược và Phùng Liễu lần lượt mở đá, tuy hai người đều là người thường nhưng vận may không tệ, mua hai khối đều có ngọc, xem như có lãi.
-Vân Sam này, ba người chúng tôi đều lãi rồi, cậu sẽ không lỗ đấy chứ!
Từ Bân cười tủm tỉm nói, cô thưởng thức ngọc mà Đỗ Nhược mới mở.
-Tôi cảm thấy vận may của tôi hẳn cũng không kém.
ạc Vân Sam không cam lòng yếu thế nói, nàng để vệ sĩ đẩy đá tới cho người mở đá.
Lạc Vân Sam tài đại khí thô, hai khối đá nàng chọn đều là những khối đá rất lớn, cả hai đều hơn 50kg.
Người mở đá liên tiếp mở ra phi thúy nên khi nhìn thấy hai khối đá này thì mắt anh ta mở to hơn, anh ta bắt đầu công việc của mình.
-Cô Lạc, vẫn mở 2cm như trước sao?
Lạc Vân Sam quan sát khối đá một chút rồi khẽ lắc đầu.
-Trực tiếp cắt một nửa đi.
Viên đá này tình cờ có hoa văn đối xứng trái-phải, à có thể viên ngọc bích bên trong cũng là đối xứng trái-phải.
-Được.
Khách hàng là thượng đế, người mở đá không nói thêm liền theo yêu cầu của Lạc Vân Sam.
Vận may của Lạc Vân Sam rất tốt, sau khi người mở đá cắt liền xuất hiện một vùng nhỏ màu xanh lục.
-Xanh lục! Nhìn hình như là Cao Băng Chủng!
Người mở đá hưng phấn hô lê, sau hôm nay xui xẻo của anh ta liền hết!
-Chờ một chút!
Khi người mở đá chuẩn bị cắt thêm thì có một giọng nói truyền tới.
-Tảng đá này đã được tôi giao kèo với ông chủ rồi, nó là của tôi!
Hắn mang theo một đám người nghênh ngang đi tới, bên cạnh còn có ông chủ khúm núm đi cùng.
Sau khi thu hút sự chú ý của những người có mặt, hắn hài lòng rít một hơi thuốc, và đẩy ông chủ ra trước.
-Xin lỗi!
Dưới áp lực của hắn, ông chủ cười rất miễn cưỡng nói.
-Hòn đá là của anh ấy!