Sau khi xuống máy bay, Lạc Vân Sam đã nhìn thấy một tấm biển đón khách được dựng lên từ xa, đó chính là người sắp xếp tới để đón họ.
-Tổng giám đốc Lạc, tôi tới giúp cô cầm hành lý.
Người tới đón Lạc Vân Sam là người phụ trách công ty ngọc thạch ở Tân Cương, từ khi nhận được tin tức cô sẽ tới đây đến khi sắp xếp mọi thứ chỉ mất một ngày. sau đó lại cho người lái xe trực tiếp lên phố ngọc.
-Vợ ơi, đây là lễ vật nho nhỏ em tặng chị, mật khẩu là sinh nhật chị.
Sau khi hai người ngồi trên xe, Lạc Vân Sam lấy ra một chiếc thẻ đen từ trong túi.
Phùng Liễu nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen mấy giây, sau đó cô đưa tay nhận.
-Tôi nhận.
Cả hai phải sống với nhau cả đời, không cần phải tính toán suy nghĩ quá nhiều.
-Khi tới phố ngọc thạch, vợ có thể trực tiếp dùng thử mua là được, nếu mở ra loại ngọc tốt thì giữ lại còn không muốn giữ thì bán lại cho bọn họ.
Lạc Vân Sam nhướng mày nói.
Một dao thành người giàu nhưng cũng có kẻ một dao liền thành người nghèo, đối với người bình thường mà nói đổ thạch có thể liên quan phú quý của đời sau, nhưng đối với Lạc Vân Sam đổ thạch chỉ là một môn thể thao thú vị, thua hay thắng tiền đều là chỉ để cho vui.
Sau khi tới phố ngọc, vệ sĩ ngồi ở ghế phụ liền xuống mở cửa xe, sau đó yên lặng đi theo Lạc Vân Sam.
-Đi thôi, em dẫn chị đi xem nhé!
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua rất nhanh đã chọn được cửa hàng tốt.
-Kính chào quý khách, các vị cần gì ạ?
Ông chủ của cửa hàng vừa đi vừa nói.
-Chúng tôi muốn thử vận may, dẫn chúng tôi đi khu nguyên liệu đi.
Từ Bân lên tiếng trước.
-Được, mời tới đây.
Ông chủ cười nói, không chút lưu tình liếc nhìn bốn người phía sau Lạc Vân Sam, nhất định là khách hàng lớn.
Chắc hẳn là nhìn nhóm Lạc Vân Sam nhiều tiền nên ông chủ trực tiếp bỏ qua khu giá rẻ, ông ta đưa họ tới không gian bên trong, nơi này bày nguyên thạch đều có giá hơn 1 vạn.
Ngày thường Phùng Liễu và Đỗ Nhược không được tiếp xúc với những thứ này, sau khi đi vào cả hai cô chỉ nghe ông chủ nói, sau đó lại tò mò đánh giá mấy cục đá.
"Một vạn một cân, đắt hơn cả vàng nữa."
Phùng Liễu thầm cảm thán, cô nhịn không được ngồi xổm xuống sờ cục đá lạnh như băng, cục này thật sự có phỉ thúy?
-Chị thích cái này à?
Lạc Vân Sam cũng ngồi xuống, sau đó nàng đưa cho Phùng Liễu một chiếc đèn pin.
Phùng Liễu đánh giá cục đá trước mặt, cô thành thật nói.
-Tôi cảm thấy hẳn là như vậy đi.
-Chị thích thì làm.
Lạc Vân Sam cũng không nghiên cứu tới đổ thạch, nàng chỉ có kiến thức cơ bản nhất.
-Cục đá này có rêu đen, hẳn là không quá tốt.
Lạc Vân Sam vẫn ngồi và đánh giá dựa trên trình độ ít ỏi của mình.
-Hòn đá này trông giống như một quả hồ lô, có lẽ bên trong có thứ gì đó.
Phùng Liễu chạm vào hòn đá, uốn cong ngón tay và gõ nhẹ vào nó.
"Chắc là vậy."
Sau khoảng mười phút, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đã chọn ra bốn viên đá. Trái lại Từ Bân và Đỗ Nhược, một người tự nhận là có trình độ, một người trước tới giờ đều nghiêm cẩn đều thong dong chưa chọn được gì.
-Hai người đẹp, có cần tôi giúp cô chọn một cục đá không?
Ngay trước khi Lạc Vân Sam định đi cắt đá, có một người đeo dây chuyền vàng to tướng trên cổ tiến tới chỗ Từ Bân.
-Đi ngăn lại!
Lạc Vân Sam nhíu mày ra lệnh, loại người này nếu có thể không dây vào thì tận lực đừng dây vào.
Vừa dứt lời, bốn vệ sĩ đứng sau Lạc Vân Sam liền tiến lên ngăn người đeo dây chuyền vàng lại.
-Vị tiên sinh này, mời anh không làm phiền hai cô ấy chọn đá.
Một vệ sĩ cứng rắn nói.
-Ái chà, người đẹp còn có vệ sĩ à, trùng hợp thật nha, tôi cũng mang theo đó!
Hắn hừ một tiếng, lập tức có ba vệ sĩ vây quanh.
Tên kia là người địa phương nên hắn hiểu thế lực ở đây phân chia như thế nào, sau khi quan sát liền biết Từ Bân và Đỗ Nhược là du khách tới du lịch.
Tuy rằng đột nhiên có hai vệ sĩ đi tới khiến hắn có phần bất ngờ, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của hắn.
-Vậy sao? Hình như anh mang theo không nhiều người lắm nhỉ?
Lạc Vân Sam thấy thế cũng không còn tâm sức đi dổ thạch, nàng dẫn theo hai vệ sĩ còn lại đi tới.
Bốn chọi tám, tên kia liền rơi vào thế hạ phong.
-Các vị xin bớt nóng, có chuyện gì từ từ nói.
Ông chủ thấy tình hình không ổn liền tới hòa giải.
-Thương lượng ấy à? Được thôi, ngồi xuống cùng nhau từ từ nói!
Hắn liếc mắt dò xét bốn người, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm. Hắn ta có thể lăn lộn ở đây nhiều năm cũng không phải không biết gì, nếu có người nào đắc tội với hắn, hắn liền không để yên.
-Ngại quá, tôi chỉ có thể nói chuyện với con người thôi!
Vẻ mặt Lạc Vân Sam lạnh nhạt nói, nàng dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hắn.
Sắc mặt hắn đột biến.
-Mày nói gì?
-Tôi nói rồi, tôi không nói chuyện với rác rưởi!
Lạc Vân Sam cũng không sợ, nàng bảo vệ Phùng Liễu ở phía sau, nàng cười lạnh.
-Mày không muốn sống nữa à? Dám nói chuyện với ông đây như vậy!
Tên đeo dây chuyền vàng lập tức trở mặt, hắn vén tay áo muốn động thủ.
-Đại ca, anh bớt nóng, người tới đây đều là khách, mấy cô này chỉ tới chơi thôi, nếu không hợp mắt ngài tôi liền bảo người đưa đi được không?
Ông chủ cửa hàng biết hắn, ông ta giảng hòa.
Đây là cửa hàng của ông ta, nếu xảy ra chuyện thì ông ta là người thiệt.
-Cô gái à, cô không nên ỷ vào mấy vệ sĩ nhỏ này mà hành động thiếu suy nghĩ như vậy đâu.
Hắn híp mắt định làm gì đó.
Vốn dĩ hắn cũng chính là muốn trêu chọc các cô vài câu, không ngờ lại chọc phải quả ớt nhỏ, hắn lại không biết đây là ớt cay.
-Vậy nếu mày có bản lĩnh, thử xem bọn họ có phải là vệ sĩ nhỏ hay không?
Lạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng, nàng không thể mất mặt trước mặt phu nhân được.
Huống chi, mấy vệ sĩ mà Lạc Vân Sam dẫn theo cũng không đơn giản, bọn họ đều trải qua cả mưa đạn nên mấy chuyện này không là gì.
Có lẽ do chênh lệch số lượng vệ sĩ, ông chủ dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới khuyên được hắn, ông ta cúi người mời hắn tới nơi khác.
Đỗ Nhược yên lặng nhìn hắn rời đi, trong lòng cô ấy có cảm giác không ổn lắm.
-Vân Sam, loại người này sợ là sẽ quay lại trả thù.
Đỗ Nhược nói thẳng ra cảm giác của cô ấy.
-Em hiểu.
Thần sắc trên mặt Lạc Vân Sam ngưng trọng, nàng trực tiếp nói vài câu với vệ sĩ để bọn họ đi sắp xếp.
Vệ sĩ gật đầu, sau đó liền cầm di động rời đi, chắn hẳn đi truyền đạt ý của Lạc Vân Sam.
Trực giác của Đỗ Nhược vô cùng đúng, sau khi tên kia đi tới nơi khác liền đen mặt gọi điện thoại, hắn tính toán khi nhóm Lạc Vân Sam ra khỏi cửa hàng liền ra tay.
-Đại ca, mấy vệ sĩ kia hình như là người ở đây.
Một đàn em của hắn nói.
-Em thấy trong đó có người của phía Ngọc Thạch Hiên.
-Ngọc Thạch Hiên? Mày chắc chắn không?
Sau khi nghe thấy cái tên này thì hắn càng tức hơn.
Ngọc Thạch Hiên đã tồn tại ở Tân Cương gần 30 năm, thế lực bên trong cũng đã lâu đời, nếu trực tiếp đối đầu thì hắn không đỡ nổi.
-Em nghĩ vậy, nhìn rất quen mắt.
Hắn cau mày lại bắt đầu tính toán.
-Theo em biết và những quản lý cấp cao của Ngọc Thạch Hiên mà em đã gặp qua, cô gái kia hình như không có trong đó.
Trong mắt hắn, nhóm người Lạc Vân Sam chỉ là khách du lịch ở Tân Cương, cho dù có quan hệ với Ngọc Thạch Hiên, phần lớn là liên quan tới mấy quản lý nhỏ bé.
Không nói những cái khác, chỉ cần Ngọc Thạch Hiên vẫn muốn nguyên liệu trong tay hắn, hắn tin bọn họ sẽ không vì mấy người đó mà trở mặt với hắn.
Điều quan trọng là nhan sắc của bốn người không tồi, nếu hắn có thể thưởng thức thì đúng là tuyệt.
-Vợ ơi, chúng ta đi cắt cục đá kia được không?
Lạc Vân Sam nhỏ giọng nói.
Phùng Liễu thấp giọng ừ một tiếng, giữa mày có nếp nhăn nho nhỏ, chắc hẳn cô lo lắng về chuyện khi nãy.
-Bây giờ xã hội pháp trị, chị không cần quá lo lắng.
Lạc Vân Sam nhìn ra sự lo lắng của Phùng Liễu, nàng an ủi cô.
-Nghe em hết.
Phùng Liễu thở phào một hơi, ánh mắt cô dừng trên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.
"Có vẻ lần này lại là Lạc Vân Sam tới bảo vệ mình."
Từ Bân trợn mắt nhìn theo hướng tên kia rời đi.
-Thật là, đi tới đâu cũng gặp người chướng mắt!
-Chắc gần đây vận khí không tốt.
Trong lòng Đỗ Nhược cũng có cảm giác tương tự, ở nội Mông Cổ thì gặp tên đeo kính khó hiểu, chạy tới Tân Cương lại gặp tên nhà giàu mới nổi có vấn đề về đầu óc.
"Hắn còn tưởng mình là tiền ai cũng mê chắc!"