Đôi mắt màu xanh đậm sâu thẳm của Ninh Thừa Húc chứa đựng ý cười, nhìn Sanh Ca một cách đầy dịu dàng.
Mặt cô nghiêng qua phía bên cạnh, không nhìn anh nữa.
Bị ép khoác áo của Ninh Thừa Húc, Sanh Ca không cảm thấy ấm áp, mà ngược lại còn cảm thấy sự rét lạnh lan khắp cơ thể.
Cô lấy áo khoác tây trang của Ninh Thừa Húc xuống, đưa lại cho anh ta: “Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, dù sao một lát anh còn phải lên sân khấu, anh tự mặc vào đi, trong sảnh có mở điều hoà, tôi không lạnh.”
Đôi mắt phượng của Ninh Thừa Húc lấp lánh, vừa bất ngờ vừa vui mừng mà nhìn cô: “Vì vậy, em Sanh là đang quan tâm tôi sao?”
Sanh Ca khẽ nhíu mày, hàng mi dày khẽ rủ xuống, che đi sự chán ghét và phẫn nộ dưới đáy mắt, trực tiếp nhét lại áo khoác tây trang vào trong tay anh ta.
Ninh Thừa Húc nhận lấy, ngoan ngoãn mặc vào.
Trên gương mặt tuấn tú tinh xảo của anh ta nở nụ cười: “Thật là tốt, tôi càng ngày càng mong đợi cuộc sống sau này của chúng ta rồi.”
Sanh Ca mím chặt khoé môi, mặc kệ anh ta, nghĩ đến kế hoạch lát nữa, cô âm thầm mài răng hàm.
Những vương công quý tộc đứng đầy trong sảnh tiệc rộng lớn.
Ban nhạc đàn violin ở bên cạnh đột nhiên thay đổi giai điệu, đèn đột nhiên tối đi, tầm nhìn trong sảnh tối mờ, chỉ còn lại ngọn nến đỏ trên bàn dài đang lay động.
Đèn pha bật lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên cầu thang hình xoắn ốc.
Công chúa trưởng Kelly đứng ở bậc cầu thang cao nhất, mặc bộ váy dài dát vàng tao nhã cao quý, trên mặt nở nụ cười nhẹ, vẫy tay một cách nho nhã với mọi người trong sảnh tiệc.
Buổi tiệc tối nay là do bà ta tổ chức, bà ta cũng là nhân vật chính duy nhất.
Theo sự xuất hiện của công chúa trưởng, tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
Bà ta đón nhận sự tâng bốc của đám người, vịn vào tay vịn cẩm thạch, từ từ đi xuống cầu thang.
Đèn pha đuổi theo bóng dáng của bà ta, một đường xuống đến sân khấu phía đối diện.
Ở giữa sân khấu trên cao có đặt một cái micro, công chúa trưởng khẽ giơ tay, tất cả tiếng vỗ tay và tiếng kinh ngạc hỗn tạp đều im bặt đi.
Sanh Ca nhìn một cách hờ hững, im lặng nghe công chúa trưởng dùng tiếng phổ thông để phát biểu, thỉnh thoảng vỗ tay theo đám đông.
“…Thực ra, tối nay mời mọi người cùng chung vui là vì còn có một chuyện lớn muốn tuyên bố.” Ánh mắt của công chúa trưởng nhìn quanh một vòng trong đám người phía dưới, cuối cùng nhìn về phía Ninh Thừa Húc và Sanh Ca.
Đèn pha theo ánh mắt của bà ta mà dời lên người Sanh Ca và Ninh Thừa Húc.
Ninh Thừa Húc lập tức nắm lấy tay Sanh Ca.
Sanh Ca gần như phản ứng theo bản năng, muốn rút tay ra, nhưng lần này bị anh ta nắm rất chặt, không cho cô cơ hội để giãy giụa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, Sanh Ca rất nhanh đã tìm lại lý trí, trên mặt nở nụ cười nhạt đúng mực, biến sự giãy giụa vô thức vừa rồi trở thành sự căng thẳng vì xấu hổ luống cuống.
Đám người bất giác nhường ra thảm đỏ ở giữa, để Ninh Thừa Húc kéo Sanh Ca đi từng bước lên sân khấu.
Trên sân khấu, công chúa trưởng tiếp tục tuyên bố: “Con nuôi của tôi, Lance Charles và cô Lộc Sanh Ca đến từ nước Hoa, sẽ tổ chức nghi lễ kết hôn ở nhà thờ Florence vào bảy ngày sau!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Ninh Thừa Húc buông tay Sanh Ca ra, ôm lấy công chúa trưởng, thể hiện hình ảnh mẹ con tình cảm sâu đậm.
Năm đó, chuyện công chúa trưởng có thai trước khi đính hôn đã bị hoàng gia che đậy một cách kín kẽ, cộng thêm công chúa trưởng là người chị duy nhất của quốc vương đương nhiệm, là người phụ nữ cao quý nhất cả nước Âu Phi.
Cho dù có người nhìn ra mặt mũi của Ninh Thừa Húc và công chúa trưởng có hơi giống nhau, thì cũng không dám hoài nghi thân phận thật sự của Ninh Thừa Húc.
Tất cả mọi người đều khen ngợi đứa con nuôi như Ninh Thừa Húc thật là có phúc, còn Gaye Harold thì ngồi uống rượu buồn.
Lúc này, tất cả ánh mắt đều bị đèn pha thu hút, không có ai nhìn thấy gương mặt âm u và đôi mắt ẩn chứa ngọn lửa giận của ông ta.
Guy Size ở bên cạnh ông ta một tay chống cằm, vẻ mặt thương xót nhìn chằm chằm Sanh Ca ở trên sân khấu, lặng lẽ thở dài.
Trên sân khấu.
Sau khi Ninh Thừa Húc và công chúa trưởng ôm nhau xong, anh ta nhận lấy micro trong tay bà ta, tiếp tục nói một cách mạnh mẽ:
“Tôi và em Sanh đã quen nhau từ mười mấy năm trước, tôi đã lặng lẽ thích cô ấy mười mấy năm, bây giờ cuối cùng tôi cũng có cơ hội được trở thành người chồng chân chính của cô ấy, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi và cô ấy sẽ yêu thương nhau suốt cả đời.”
Ninh Thừa Húc quay đầu, nhìn Sanh Ca một cách thâm tình, từ từ vươn tay ra với cô: “Nào, đến bên cạnh anh.”
Sanh Ca đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn vào mắt anh ta.
Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên sân khấu.
Tiếng nhạc trong sảnh tiệc đã ngừng lại, tiếng ngưỡng mộ kinh ngạc của các cô tiểu thư quý tộc ở phía dưới truyền vào trong tai Sanh Ca.
“Cô gái này đẹp quá, cô ấy và Lance Charles quả là trai xinh gái đẹp, thật là xứng đôi!”
“Bọn họ đã yêu nhau mười mấy năm rồi, đây là câu chuyện tình cảm thần tiên gì thế? Thật là ngọt ngào quá đi!”
Xứng đôi? Yêu nhau mười năm?
Trong lòng Sanh Ca cười lạnh, lời nói dối của Ninh Thừa Húc có phải cảm động đến mức bản thân anh ta cũng sắp tin rồi không?
“Em Sanh, đừng xấu hổ, qua đây.” Giọng điệu của anh ta dịu dàng, đôi mắt phượng màu xanh đậm tinh xảo tràn đầy sự yêu chiều.
Sanh Ca thu lại tâm tình rét lạnh, gương mặt xinh đẹp rất nhanh đã phối hợp mà nở nụ cười, đạp đôi giày cao gót từ từ đi về phía Ninh Thừa Húc.
Cô đưa đôi tay thon thả trắng nõn ra, tư thế định đặt vào lòng bàn tay của Ninh Thừa Húc.
Nhưng vào lúc sắp chạm vào tay anh ta, hàng mày thanh tú của cô cau lại, khó chịu mà che miệng.
Micro cách khá gần, tiếng Sanh Ca nôn nghén được phóng to một cách vô hạn.
Trong cung điện rộng lớn, mỗi một người đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Nụ cười của Ninh Thừa Húc đột nhiên biến mất, ngón tay bỗng chốc cứng đờ.
Ở trước mặt mọi người, Sanh Ca ngại ngùng nói: “Vốn dĩ muốn đợi qua hôn lễ rồi mới nói với anh tin tốt này, nhưng mà hình như cục cưng không cho phép…”
Cảm giác buồn nôn trong bụng cô lại xộc lên lần nữa, cô xoay người chạy xuống sân khấu, điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Cả người Ninh Thừa Húc ngẩn ra tại chỗ.
Chỉ có anh ta biết, trong lời nói của Sanh Ca có bao nhiêu châm chọc!
Vành mắt Ninh Thừa Húc đỏ bừng, cả người cứng đờ, ngây ra thật lâu.
Các quý tộc dưới sân khấu không hề biết nội tình, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ninh Thừa Húc, còn tưởng rằng là do anh ta quá bất ngờ.
Tất cả mọi người đều chúc mừng công chúa trưởng và Ninh Thừa Húc.
“Chúc mừng công chúa trưởng! Ngài sắp được ôm cháu rồi!”
“Cậu chủ Charles và cô Lộc đều đẹp như vậy, gen di truyền mạnh, cục cưng chắc chắn là sẽ rất đáng yêu từ nhỏ!”
“Đúng vậy đúng vậy! Công chúa trưởng thật là có phúc, chúc mừng công chúa trưởng! Chúc mừng cậu chủ Charles!”
Công chúa trưởng liếc vẻ mặt của Ninh Thừa Húc một cái, âm thầm cảm nhận được sự khác thường.
Đối mặt với lời chúc của tất cả mọi người, bà ta chỉ đành cười đáp: “Mọi người cùng vui!”
Ninh Thừa Húc nắm chặt đấm tay, lửa giận đã sắp thiêu rụi lý trí của anh ta rồi.
Đối mặt với nhiều người như vậy, anh ta chỉ có thể cố gắng kìm nén xúc động muốn phát tiết ngay tại chỗ, cố gắng quay sang công chúa trưởng: “Mẹ, con đi xem em Sanh.”
Công chúa trưởng gật đầu.
Có được sự đồng ý, Ninh Thừa Húc lập tức chạy xuống sân khấu, đi về phía nhà vệ sinh.
Anh ta vừa đi đến trước cửa, thì nhìn thấy Sanh Ca đứng bên ngoài hành lang nhà vệ sinh, dựa vào tường, bình tĩnh thong thả đợi anh ta đến.
Bộ váy màu xanh nhạt trên người cô giống như đang châm chọc anh ta một cách không tiếng động, kích thích thần kinh của anh ta một cách vô tình.
Đã sắp kết hôn rồi, thế mà cô dâu của anh ta lại mang thai đứa con của người khác, anh ta nực cười biết bao!
Ninh Thừa Húc nổi giận lôi đình trừng Sanh Ca, không nói lời nào, trực tiếp bước lên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng nghỉ của anh ta.
Anh ta đẩy cửa ra, hung hăng kéo cô vào trong trước, sau đó đóng cửa lại rồi khoá trái.
Sanh Ca không chịu được sức lực mạnh bạo của anh ta, ngã xuống đất, may mà trong phòng có trải lớp thảm dài, nên cô không bị té đau.
Nắm đấm của Ninh Thừa Húc hơi run, đè lại sự phẫn nộ và không cam lòng dưới đáy lòng, cúi đầu liếc cô: “Em thật mang thai sao?”