Từ đầu đến cuối trong lòng Guy Size đều kiêng kị anh trai anh ta, nên không nói gì.
Gaye Harold đang ở cách đó không xa trò chuyện cùng các công tước khác, đột nhiên chú ý đến tình hình bên này.
Ông ta nghiêm mặt, bước chân nặng nề đi qua: “Lance Charles, anh đừng quên mất thân phận thấp hèn của mình! Anh mà cũng xứng được đặt trong mắt Size sao?”
Ninh Thừa Húc thấy Gaye Harold đi qua, vẻ mặt càng không vui: “Công tước Guy đừng quên, công chúa trưởng đã nhận tôi làm con nuôi, tính ra thì, tôi là anh trai trên danh nghĩa của Size đó.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Gaye Harold vô cùng khó coi, ông ta hừ lạnh một tiếng, cầm ly sâm banh bỏ đi.
Sảnh tiệc nguy nga lộng lẫy, bên cạnh có một ban nhạc đàn violin, tiếng nhạc du dương dịu dàng, rất nhanh đã làm tan đi bầu không khí không vui vừa rồi.
Trong đôi mắt hoa đào màu xanh lam của Size chỉ có Sanh Ca, anh ta đưa tay ra một cách lịch thiệp với cô: “Cô Lộc xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu nhảy không?
Đôi môi đỏ của Sanh Ca hơi hé, vừa chuẩn bị trả lời, Ninh Thừa Húc đã giành nói trước: “Mời bạn nữ của tôi nhảy múa? Guy Size, cậu có mặt mũi quá nhỉ?”
Anh ta lạnh lùng liếc Size một cái, cũng từ từ đưa tay ra với Sanh Ca.
“Em Sanh, sàn nhảy thật náo nhiệt, chúng ta cùng qua đó chơi đi?”
Sanh Ca lần lượt nhìn hai người đàn ông, bắt lấy ống tay áo tây trang của hai người họ, đặt vào lòng bàn tay của đối phương.
“Tôi không biết nhảy múa lắm, hai người đi chơi đi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”
Ninh Thừa Húc không yên tâm: “Hoàng Cung lớn lắm, em rất dễ lạc mất, để tôi bảo Jamie đưa em đi.”
Hàng mày thanh tú của Sanh Ca nhíu chặt lại: “Anh bảo một người đàn ông cao to như Jamie đi vào nhà vệ sinh với tôi? Chuyện này kỳ cục lắm, tôi tìm được đường mà, nếu thật sự không tìm được tôi có thể hỏi hầu nữ.”
“Nhưng mà…”
Ninh Thừa Húc thật sự không yên lòng: “Vậy tôi đi với em, tôi sẽ ở bên ngoài đợi em.”
Tự Niên lặng lẽ đi theo sau, đã có mấy lần kìm nén hơi thở một cách âm thầm, tính cảnh giác của tên Ninh Thừa Húc này quá cao, thật chẳng dễ lừa gạt.
Sanh Ca đang nghĩ xem nên từ chối thế nào mới có thể khiến Ninh Thừa Húc không nảy sinh nghi ngờ.
Người làm theo bên mình công chúa trưởng đột nhiên đi qua: “Cậu chủ Charles, công chúa trưởng tìm cậu qua nói chuyện.”
Sanh Ca nhân cơ hội nói: “Công chúa trưởng tìm anh nhất định là có việc quan trọng, anh mau đi đi, tôi chỉ là đi vệ sinh thôi mà, còn có thể chạy mất chắc?”
Mặt Ninh Thừa Húc lộ vẻ xoắn xuýt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vậy em chú ý an toàn, tôi rất nhanh sẽ qua tìm em.”
Sanh Ca gật đầu đồng ý.
Ninh Thừa Húc lập tức đi theo người làm rời đi.
Anh ta vừa đi, Sanh Ca lập tức đến gần Guy Size, nhỏ giọng nói: “Công tước Gaye đi đâu rồi, xin hãy dẫn tôi đi gặp ông ấy, tôi có việc nghiêm chỉnh.”
Size nghiêm túc nói: “Cô Lộc đi theo tôi.”
Gaye Harold đã nghỉ ngơi trong phòng riêng để chờ đợi từ sớm rồi.
Sau khi Sanh Ca vào, Tự Niên đi qua lại như không có việc gì ở trên hành lang, giúp đỡ canh gác.
Guy Size cũng bị cha mình đuổi ra ngoài, nên ở ngoài cửa trò chuyện cùng Tự Niên.
Trong phòng, Sanh Ca hành lễ với Gaye Harold: “Chào công tước, thời gian hơi gấp, tôi chỉ nói ngắn gọn.”
Gaye Harold ngồi ngồi ngay ngắn, gật đầu.
“Tôi tin rằng ngài bằng lòng gặp tôi là vì đã điều tra rõ căn nguyên của tôi, sự hợp tác của chúng ta rất đơn giản, tôi giúp ngài lấy đặc quyền buôn bán miễn thuế của nước Hoa từ trong tay anh cả của tôi, ngài giúp tôi lấy thứ tôi muốn, chúng ta mỗi bên đều có được thứ mình cần.”
Gaye Harold vuốt vuốt râu, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm cô.
“Cô cũng thấy đó, tôi là công tước, lại là chồng của công chúa trưởng, địa vị không như người bình thường, tôi chẳng cảm thấy hứng thú gì mấy với đặc quyền buôn bán miễn thuế.”
Sanh Ca cười: “Công tước không cần phải vòng vo với tôi như vậy, ngài đã bị thân phận của công chúa trưởng áp chế hơn nửa đời người, nếu có thể lấy được đặc quyền buôn bán miễn thuế thì ngài sẽ có thể âm thầm độc lập kinh tế dưới mí mắt của công chúa trưởng, sớm ngày thoát của sự khống chế của bà ấy.”
“Hoặc là, nếu ngài cảm thấy điều kiện này không đủ hấp dẫn, tôi còn có thể, giúp ngài giết Lance Charles!”
Đôi mắt mờ đục của Gaye Harold hơi híp lại, rất không hiểu: “Cậu ta sắp trở thành chồng của cô, thế mà cô lại muốn chính tay giết cậu ta?”
Thế mà lại có người phụ nữ bằng lòng khiến đêm tân hôn của mình thành goá phụ sao?
Trái tim của cô phải tàn nhẫn đến mức nào chứ.
Sanh Ca không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Đối với công tước mà nói, sự tồn tại của Lance Charles là nỗi ô nhục lớn trong cả đời này, tôi giúp ngài giết chết anh ta, công tước phải rất vui vẻ mới đúng, không phải sao?”
Gaye Harold cao giọng cười: “Ha ha ha, thật thú vị, cô thật sự là một người phụ nữ vừa thú vị vừa nguy hiểm, được, tôi đồng ý hợp tác, vậy cô muốn có được thứ gì?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhưng kiên định.
“Tôi chỉ cần thuốc giải virus siêu cấp được để trong nhà kho của Hoàng Cung!”
Trên hành lang bên ngoài.
Tự Niên và Guy Size đang nói chuyện rất hợp nhau.
“Cậu chủ Size, cậu không cảm thấy tôi rất xấu xí sao? Sao cậu không ghét bỏ gương mặt của tôi, còn chịu nói chuyện với tôi?”
Size nghiêm túc quan sát gương mặt của Tự Niên một lần nữa: “Đúng là không đẹp, nhưng xấu hay đẹp đều là do cha mẹ cho, đây là thiếu sót bẩm sinh của anh, không thể trách anh được.”
Tự Niên nhịn cười, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy lời nói chân thành mà lương thiện như vậy, trong phút chốc Tự Niên nhìn anh ta một cách hiếm lạ.
Size tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh có thể đi theo làm vệ sĩ bên cạnh cô Lộc, chứng tỏ anh nhất định có chỗ hơn người!”
“Có chỗ hơn người?”
Tự Niên nhịn cười, dồn hết sức mà tự chê mình: “Vậy có lẽ là so với những vệ sĩ khác, tôi xấu hơn người!”
Size bị chọc cười, hai người nói đến rất vui vẻ, bầu không khí rất sôi nổi.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra.
Tự Niên lập tức kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, đi qua, nhìn thấy Sanh Ca đi ra với sắc mặt nghiêm trọng.
Anh ta có dự cảm không lành, nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, công tước không đồng ý sao?”
Sanh Ca lắc đầu.
Ở bên ngoài nói chuyện dễ bị nghe thấy, nên cô không có giải thích: “Đi thôi, chắc Ninh Thừa Húc sắp đến tìm tôi rồi.”
Tự Niên nhìn vẻ mặt của Sanh Ca, trong lòng biết chắc chắn đã xảy ra biến cố gì không hay, nên không nói nhiều, cảm xúc cũng trầm xuống theo.
Lúc Sanh Ca quay trở lại sảnh tiệc, đúng lúc Ninh Thừa Húc vừa đi ra từ phòng nghỉ ngơi của công chúa trưởng. Khi nhìn thấy Sanh Ca ngồi một mình trong góc, bưng một ly nước trái cây, yên tĩnh ngồi đó, không có người nào nhân cơ hội bắt chuyện với cô, trái tim bất an của anh ta mới thả lỏng ra.
“Em Sanh.”
Khoé môi Ninh Thừa Húc cong lên, lập tức đi đến bên cạnh Sanh Ca, nhỏ giọng nói với cô: “Một lát mẹ sẽ công bố ngày kết hôn của chúng ta trước mọi người, bảo chúng ta lên sân khấu, đến lúc đó em chỉ cần ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi là được.”
Sanh Ca không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì, rất lãnh đạm.
Nhưng tâm trạng của Ninh Thừa Húc lại vô cùng tốt, tự mình tiếp tục nói: “Hai ngày trước em có nói, sổ hổ khẩu của em ở trong tay cha em, tạm thời không thể đăng ký kết hôn, không sao cả, chúng ta tổ chức hôn lễ trước, đợi trở về nước Hoa rồi đi đăng ký sao, em cảm thấy thế nào?”
Sanh Ca che đi sự ghét bỏ dưới đáy mắt, giọng điệu bình thản: “Anh đã sắp xếp hết rồi, cần gì phải giả vờ đến hỏi tôi, cứ làm theo ý anh là được rồi.”
Cô không từ chối, Ninh Thừa Húc càng vui hơn.
Để ý đến ly nước trái cây Sanh Ca đang cầm, Ninh Thừa Húc chủ động rót một ly rượu nho, đưa qua cho cô.
“Tối nay không khí tốt như vậy, không uống chút rượu sao được? Đây là rượu nho thượng hạng của nước Âu Phi, không xuất khẩu ra nước ngoài, chỉ cung cấp trong Hoàng thất, thử không?”
Dư quang của Sanh Ca không liếc nhìn một cái: “Gần đây tôi bị cảm nhẹ, tôi không muốn uống rượu.”
“Bị cảm à? Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ninh Thừa Húc lập tức cởi áo khoác tây trang ra, bọc chặt bờ vai thon gầy của Sanh Ca lại.
“Do tôi không tốt, gần đây thời tiết đúng là hơi lạnh, tôi đảm bảo sau này sẽ kỹ lưỡng hơn một chút! Tuyệt đối sẽ không để em bị cảm nữa!