Chương 232: Chuyện này con không cần quan tâm, bố sẽ tìm người xử lý
Vũ Linh Đan sửng sốt.
Cô còn chưa nói xong phân tích của mình, Vũ Phong Toàn cứ như vậy qua loa ngầm chấm dứt chuyện này.
“Các người đều không tin tôi. Lúc trước tôi đã nói, các người làm gì có năng lực giúp tôi. Chuyện này vốn dĩ tôi đã tính toán âm thầm điều tra, nhưng hiện tại xem ra chuyện này tôi sẽ không để như vậy mà quên đi.”
Vũ Linh Đan cắn răng, nắm chặt tay đi, tức giận không cam lòng. Ánh mắt lướt qua mỗi người nhà họ Vũ, cuối cùng bả vai buông lỏng, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng rồi, suýt nữa quên nói với các người, ngày đó người xông vào cũng không phải là công nhân, bởi vì tay anh ta mềm mại, thon dài. Thử hỏi công nhân làm việc khuân vác trong công trường, sao trên tay lại không có vết chai?”
Vũ Phong Toàn nghe xong, cau mày, vốn đang kiên định lập tức tức giận, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia hoài nghi.
Chỉ là Vũ Linh Đan không cho Vũ Phong Toàn có cơ hội nói lại, rốt cuộc chân tướng như thế nào, cô nhất định phải tra ra manh mối, chứ không phải dựa vào thái độ của Vũ Phong Toàn. Vũ Hải Yến vừa nãy còn kêu oan, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi khi nghe Vũ Linh Đan nói phải tra rõ việc này. Không ngờ cô còn biết nhiều chi tiết như vậy, nhất thời đứng ở một bên không dám nói tiếp nữa.
Còn Nguyễn Kim Thanh lại cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tiếng châm chọc.
Người cũng đã đi rồi, Vũ Linh Đan còn có thể tra ra cái gì. Hơn nữa, cho dù điều tra ra, danh dự của Vũ Linh Đan cũng đã bị hủy rồi.
Mọi người sẽ đều có thể nhớ kỹ lời đồn này mãi mãi. Lúc đó ai còn quan tâm chân tướng làm gì. “Linh Đan, con muốn điều tra cũng không thành vấn đề, vừa vặn cũng có thể giúp Hải Yến chứng minh sự trong sạch. Trước kia quan hệ của chúng ta trước không tốt, nhưng không có nghĩa là dì sẽ không để ý đến danh dự của nhà học Vũ mà đi làm loại chuyện thấp hèn này.”
Nguyễn Kim Thanh ủy khuất liếc mắt nhìn Vũ Phong Toàn, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói với Vũ Linh Đan.
“Đúng vậy.”
Vũ Phong Toàn gật đầu.
Ông ta thừa nhận trên người Vũ Linh Đan có rất nhiều vết nhơ, hơn nữa trong khoảng thời gian này Nguyễn Kim Thanh ngấm ngầm chịu đựng rất tốt. Cho dù Vũ Phong Toàn có hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn muốn lựa chọn tin tưởng Nguyễn Kim Thanh.
Trong mắt Nguyễn Kim Thanh hiện lên vẻ đắc ý, cảm thấy Vũ Phong Toàn càng ngày càng dễ lợi dụng. Vũ Phong Toàn duỗi tay ra, ý bảo Nguyễn Kim Thanh ngồi lên người mình, không cần để ý tới Vũ Linh Đan.
Trái tim Vũ Linh Đan lạnh như nước, nhất là khi thấy Vũ Phong Toàn thiên vị như vậy.
Nếu nói lúc trước chỉ là nghi ngờ Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến, nhưng bây giờ, hai người nóng lòng chứng minh sự trong sạch của mình, sợ cô nghi ngờ hai người bọn họ nên cố ý bảo Vũ Linh Đan xác định. Chuyện này mẹ con hai người nhất định biết rõ.
Còn lại chính là phải tìm chứng cớ.
Vũ Linh Đan không muốn tốn nhiều lời, sau khi đứng dậy liền không định ngồi xuống nữa mà là nói: “Bố yên tâm, bên phía truyền thông con sẽ tự tìm người đè chuyện này xuống. Đừng quên buổi tối Trương Thiên Thành rất nhanh sẽ chạy đến, cho dù tồn tại phần tử không hợp pháp, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được.”
“Chuyện này con không cần quan tâm, bố sẽ tìm người xử lý.”
Đáy mắt Vũ Phong Toàn xẹt qua một tia chán ghét, thứ duy nhất làm cho ông ta cảm thấy vui mừng nguyện ý hỗ trợ cũng chỉ có Trương Thiên Thành. Vào lúc quan trọng, Vũ Phong Toàn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể nối lại quan hệ với Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan lên tầng lấy túi xách, không nói câu nào, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Vũ Hải Yến đang nhìn trộm Vũ Linh Đan thì bị ánh mắt của Nguyễn Kim Thanh ngăn lại, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Vũ Phong Toàn, vừa ăn cơm vừa tao nhã nói: “Phong Toàn, chuyện này nhất định phải xử lý thật tốt. Dù sao Linh Đan cũng là con gái, loại chuyện này không tốt với danh dự con bé.”
“Bà ấy, ít lo lắng chuyện vặt đi.”
Tuy Vũ Phong Toàn trách cứ, nhưng đáy mắt lại là vô cùng chiều chuộng.
“Như vậy sao được.”
Vẻ mặt Nguyễn Kim Thanh chân thành nói: “Thật ra Linh Đan cũng là một tay tôi nuôi lớn, sao có thể không có tình cảm được. Nhưng Linh Đan lại có khúc mắc quá nặng đối với tôi nên mới khiến nhiều năm như vậy chúng tôi vẫn không thể ở chung.”
Vũ Phong Toàn nghe xong im lặng không nói gì. Nguyễn Kim Thanh còn tưởng rằng mình nói sai, sau đó lập tức bổ sung một câu nói: “Ông yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng ở chung với Linh Đan thật tốt.”
“Không cần.”
Sắc mặt Vũ Phong Toàn vẫn âm trầm như trước, khuôn mặt tối đen không nhìn ra rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Nguyễn Kim Thanh quan sát sắc mặt của Vũ Phong Toàn thì biết không phải mình làm ông ta tức giận. Đáy lòng bà ta nở hoa, nhưng sắc mặt vẫn lo lắng như cũ.
Vũ Phong Toàn rất nhanh nói: “Bà là người lớn, dù như thế nào cũng không tới phiên bà đi lấy lòng con bé.”
“Trong khoảng thời gian này tính tình Vũ Linh Đan nóng nảy, hoàn toàn không để nhà họ Vũ này vào mắt. Nếu cứ như vậy, sẽ có con bé sẽ làm hại người khác.”
Vũ Phong Toàn hừ lạnh một tiếng.
“Đúng vậy. Mẹ, mẹ lo lắng cái gì, Vũ Linh Đan chính là một con chó điên, vồ được ai là cắn người đó.”
Vũ Hải Yến nhân cơ hội nói chen vào, hung hăng mắng.
Nguyễn Kim Thanh không hài lòng, dùng ánh mắt trách cứ liếc mắt nhìn Vũ Hải Yến. Mình đã dạy phải nói như thế nào, sao đứa nhỏ này không học được vậy?